
thế mà cũng cứ tưởng là thật”.
Cố Hứa Ảo rất không vui, “Cứ như lời của anh thì họ
không phải là người, không có tình cảm thật, mọi thể hiện đều là giả
tạo, thế thì còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, em cũng chỉ là một người qua
đường, với cách suy luận của anh thì ông ấy đường đường là một vị phó
chủ tịch tỉnh không lẽ lại cần em phải tỏ sự trung thành của mình với
ông ấy từ một nơi xa tít mù tắp? Người ta cũng chẳng cần gì phải đối xử
với em như vậy”.
“Nói thì phải nói vào việc cụ thể. Có thể khi
nói chuyện với con gái thì người ta tiện mồm hỏi thăm em một câu và
chẳng có ý gì khác. Anh cũng chỉ có ý nói như vậy”. Bùi Trung Khải vội
vàng giải thích. Tranh luận với Cố Hứa Ảo chỉ có hai kết quả, một là cô
thắng, hai là cô thua và anh lại phải dỗ dành, nếu không thì cô sẽ không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Vì thế nói đến cùng cũng chỉ có một câu:
“Điều một, vợ luôn đúng, điều hai, nếu vợ sai xem lại điều một”.
Cố Hứa Ảo không thèm nói chuyện với Bùi Trung Khải nữa, được người khác
nhớ đến đâu có phải là một chuyện xấu, một lời hỏi thăm dù thế nào cũng
thấy ấm áp, huống chi phó chủ tịch Kiều lại là một bậc quân tử, đối xử
với mọi người rất chu đáo. Nghĩ thế, cô lại không chịu thôi, "Có phải
anh muốn em lúc nào cũng là một cô gái mồ côi không ai quan tâm, để rồi
mặc cho anh muốn làm gì thì làm không?".
Bùi Trung Khải giận sôi
nhưng chỉ còn biết nghiến răng vì không thể động đến người cô, "Người
đối xử tốt với em thì em không biết quý trọng, lại cứ lấy người khác ra
để chọc tức anh. Anh tức giận bỏ đi để rồi xem ai thực lòng thương em.
Em mà không cần anh nữa là sẽ có người khác đến giành ngay. Em cũng mua
cổ phiếu đấy thôi, không lẽ em không biết thành tích và phần trăm lợi
nhuận của Blue Chip hấp dẫn mọi người thế nào hay sao?".
“Nhiều
nhất cũng chỉ là cổ phiếu tiềm năng thôi, đừng có tự đề cao mình như
thế. Hơn nữa, không phải là anh không biết thị trường cổ phiếu Trung
Quốc, cổ phiếu của Blue Chip chưa hẳn đã kiếm được nhiều tiền, còn ST
thì lại được mua bán rất nhiều. Em đã mua một ít ST, thắng liên tiếp hơn ba mươi điểm, kiếm được rất khá”. Nhớ đến lần mua bán cổ phiếu ấy, hai mắt Cố Hứa Ảo sáng long lanh, cái đường gấp khúc ấy có lẽ là đường gấp
khúc đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.
“Em cố ý đấy à, ý em nói anh
là loại cổ phiếu Blue Chip không được giá hay là em muốn chạm vào cổ
phiếu ST!”. Bùi Trung Khải có thể dự cảm thấy nửa đời sau của anh sẽ
không được yên ả vì ngày nào cũng sẽ có người đấu khẩu với anh.
“Để xem anh nghĩ như thế nào”.
“Mắt nhìn của em thật chẳng ra sao, tạm ngừng tạm ngừng đã”.
“Này, đừng có cắt ngang. Sao em lại nghe thấy vừa rồi có người nói tình hình
của mình rất tốt, em không cần có người khác tranh ngay. Bùi Trung Khải, anh phải nói rõ cho em biết, ai giành anh? Là học sinh mới tiếp nhận,
hay là chủ nhân cũ của chiếc váy màu xám?”. Cố Hứa Ảo nghiêng đầu nhìn
Bùi Trung Khải.
“Anh chỉ ví dụ như thế, không có ai thật”. Bùi Trung Khải thầm trách mình nói năng không giữ mồm, tự chuốc họa vào thân.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn-đàn-๖ۣۜlê-quý-đôn.
“Em vẫn còn chưa nhận lời lấy anh, anh cũng không cần phải dỗ dành em”. Cố
Hứa Ảo cười lớn. Cô bị thương nằm trên giường không có việc gì làm, chỉ
còn cách trêu Bùi Trung Khải cho đỡ buồn.
Bùi Trung Khải tức giận bước tới véo vào cổ Cố Hứa Ảo, cô ấy đã đùa quá, không lấy anh thì cô
muốn lấy ai? Đang nói chuyện thì cửa kẹt một tiếng, cô y tá đưa một
người giống như nhân viên bưu điện, tay ôm một bó hoa to vào.
“Xin hỏi, ai là cô Cố?”. Ánh mắt của nhân viên bưu tá nhìn như dán vào người trên giường bệnh, nhưng vẫn hỏi một câu theo thói quen nghề nghiệp.
Cố Hứa Ảo vội đáp: “Là tôi”.
Nhân viên bưu điện bước tới gần, thận trọng đưa bó hoa tới: “Cô Cố, bó hoa này là điện hoa cho cô, xin cô nhận lấy”.
Bùi Trung Khải cảnh giác ngăn trước mặt nhân viên bưu điện, "Là hoa của ai
tặng?". Như thế chẳng phải là làm bẽ mặt anh sao, vừa rồi cô ấy còn đang nói dở là lấy ai, thế rồi ngay lập tức có người đến thêm dầu vào lửa.
“Đây là hoa từ tỉnh ngoài gửi về, tôi cũng không rõ, cô đọc tấm thiếp kèm theo thì sẽ rõ”.
Cố Hứa Ảo mở tấm thiếp đọc lời viết trên đó: Tiểu Cố, tĩnh dưỡng cho tốt, hãy giữ gìn sức khỏe. Ký tên: Chú Kiều.
Một làn hơi ấm truyền khắp cơ thể, chú Kiều chẳng phải là Kiều Duy Thành
thì còn là ai nữa, Cố Hứa Ảo luôn miệng nói, thật bất ngờ, “Em phải gọi
điện cảm ơn phó chủ tịch Kiều một tiếng mới được, chú ấy vẫn nhớ những
việc này, đúng là hiếm thấy”. Nói rồi cô nháy mắt với Bùi Trung Khải, ý
muốn bảo: Thấy chưa, phó chủ tịch Kiều không như anh nghĩ đâu, chú ấy
không phải là làm ra vẻ. Bùi Trung Khải chau mày đón lấy bó hoa, bó hoa
gửi theo đường bưu điện này quả là chẳng có điều gì để nói, hoa màu đỏ
cắm xen với lá liễu màu xanh, chẳng có tạo hình, tỉa tót, rất tầm
thường.
Chờ cho nhân viên bưu điện đi khỏi, Cố Hứa Ảo cầm điện
thoại lên tìm số, sau một hồi thì thở dài dựa vào đầu giường, cô không
có số điện thoại của Kiều Duy Thành. Hỏi Kiều Mẫn Chi hay tổng giám đốc
Quan cũng đều có