
ắt hoảng hốt nhìn
bóng người mỗi lúc một áp gần. Không hiểu tình hình trị an của thủ đô
tồi tệ như vậy từ bao giờ, ngoài đầu ngõ vẫn vọng vào tiếng ồn ào của
cuộc sống ban đêm, thế mà bên trong ngõ đã xuất hiện tội phạm.
Cô không nhìn rõ mặt của kẻ ấy, mà chỉ cảm thấy có một bàn tay nâng mặt
mình lên. Cô đưa tay phải lên định gạt ra thì lập tức bị giữ chặt lấy,
ánh sáng lại quét lên mặt cô một lần nữa. Bị chói mắt, cô chỉ còn biết
nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghe thấy kẻ kia nói rít qua kẽ răng: “Rất bốc
lửa, chả trách đàn ông phải điên đảo. Đại ca, bọn họ bảo chúng ta phải
xử lý như thế nào? Hay là… Hì hì…”. Cố Hứa Ảo vừa định cất tiếng kêu cứu thì đã bị một miếng băng dính dán ngang miệng. Nỗi tuyệt vọng ập xuống, cô ra sức vùng vẫy để tránh, nhưng lại càng bị giữ chặt hơn, tới mức
không sao nhúc nhích được.
Đúng lúc cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi thì tên còn lại lên tiếng: “Hắc Bì, đừng có làm hỏng việc chính”, rồi kéo tên kia đi.
Hắc Bì véo mạnh một cái vào khoảng ngực hở ra của Cố Hứa Ảo, Cố Hứa Ảo cảm
thấy bị làm nhục, bèn giơ chân trái không bị thương đá hắn, nhưng bị
hụt, tên kia giận dữ đứng dậy, "Coi như mày may mắn".
Nỗi lo sợ tạm thời vơi đi một chút, nhưng mối nguy hiểm thì vẫn còn nguyên.
“Cô em, không phải bọn ta làm khó cô, mà là tại cô làm cho người khác thấy
gai mắt, còn bọn ta chỉ giúp cho họ mà thôi. Lần này chỉ mới là cảnh
cáo, lần sau bọn ta không chắc là có trò gì hay không”.
Truyện được đăng tại diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn.
Chiếc điện thoại bị văng ra ở bên cạnh vẫn nhấp nháy, trong màn đêm yên tĩnh
vẫn nghe thấy loáng loáng tiếng gọi của Triệu Thư Lập ở đầu dây bên kia. Một tên nào đó nhặt chiếc điện thoại lên ném vào tường khiến nó vỡ
thành bốn, năm mảnh bắn tứ tung, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa thì hai kẻ ấy đã biến mất trong màn đêm.
Cố Hứa Ảo gắng sức xé miếng băng
dính, rồi định dậy, nhưng chân đau nhói chắc là do cú đá bị hụt vừa rồi
khiến chân cô bị trẹo. Trên trán dòng máu nóng trào xuống, mùi tanh
nồng. Cô quyết định dựa vào tường, không kêu cứu, một chút máu ấy chẳng
thể chết người được.
Triệu Thư Lập vừa rồi còn nghe thấy tiếng ồn ào, rồi ngay sau đó lại không thấy gì nữa. Đây không phải là việc tắt
máy bình thường, tiếng kêu thất thanh vừa rồi của Cố Hứa Ảo chứng tỏ đã
xảy ra chuyện gì đó. Triệu Thư Lập thấy rất lo lắng, nhưng anh không
biết cô ở đâu, anh cũng lại không có số máy của Bùi Trung Khải, đầu mối
duy nhất chỉ còn trông chờ vào Lỗ Hành, chắc hẳn cô ấy biết Bùi Trung
Khải ở đâu. Thế rồi chẳng kịp cân nhấc nhiều, Triệu Thư Lập lật tìm số
điện thoại rồi gọi cho Lỗ Hành, nhưng máy của cô cũng đã tắt. Anh cảm
thấy rất chua chát, số máy mà anh không dám gọi tới thì ra đã chủ động
cắt đứt mọi sự bẽ bàng của anh. Anh lắc đầu, trấn tĩnh nghĩ xem làm thế
nào liên lạc với Bùi Trung Khải.
Bùi Trung Khải bồn chồn cứ nhìn
vào màn hình của chiếc điện thoại, những tin nhắn anh gửi đi vẫn bặt vô
âm tín, đã hơn mười một giờ rồi mà vẫn không thấy cô hồi âm. Trợ lý bên
cạnh vẫn cứ nói, hôm nay Cố Hứa Ảo không cho anh về là đúng, anh không
biết công việc đến mấy giờ mới kết thúc. Thế rồi chuông điện thoại vang
lên chói tai, dường như cũng linh cảm thấy điều gì đó, anh chộp vội lấy
nó. Người gọi là chủ nhiệm Trịnh của Nhạc Trung. Bùi Trung Khải nhìn
đồng hồ, thở phào, giờ này mà gọi điện tới có lẽ là do đã uống nhiều.
Nhấn nút nghe, ở đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói gấp gáp, Bùi Trung
Khải giật mình hoảng hốt.
“Tổng giám đốc Bùi, cô Cố có ở cùng với anh không?”. Chủ nhiệm Trịnh không khách sáo, hỏi ngay.
Bùi Trung Khải không hiểu, “Không ạ, tôi đang ở bên ngoài”.
“Tổng giám đốc Bùi, anh nghe tôi nói, có lẽ cô Cố đã xảy ra chuyện rồi”.
“Lúc nào?”. Suýt nữa thì Bùi Trung Khải đánh rơi chiếc điện thoại, anh hỏi thêm: "Sao ông lại biết?".
“Nói ra thì dài lắm, anh nhanh chóng liên lạc với cô Cố đi, chúng ta nói
chuyện sao. Nhớ là tìm thấy người rồi thì lập tức gọi điện cho tôi”.
Truyện được đăng tại diễn⊹๖ۣۜđàn⊹lê⊹๖ۣۜquý⊹đôn.
Bùi Trung Khải bấm máy mấy lần nhưng đều bị nhầm, một lúc sau mới bấm đúng
thì máy bên kia đã tắt, gọi về nhà mấy lần cũng không có ai nghe máy,
không chờ được nữa, anh nói với trợ lý rồi cầm chìa khóa đi ngay. Chiếc
xe lao nhanh trên đường giữa đêm khuya, anh thấy vô cùng ân hận. Về nhà
hay biết bao, sáng nay hai người còn rất ngọt ngào với nhau, cô còn làm
nũng với anh, thế mà sao trong một ngày lại thay đổi lớn đến thế. Phía
sau có ánh đèn của một chiếc xe tải chở hàng, cảnh báo anh đừng bất chấp sống chết mà vượt đường, nhưng anh cũng mặc kệ, anh chỉ mong sao có
cánh bay về thật nhanh. Khi sắp vào đến thành phố, anh chợt thấy hoang
mang, tiếp sau đây sẽ phải đi đâu, anh làm sao biết được cô đang gặp
nguy hiểm ở đâu? Tim anh đập thình thịch, phải bình tĩnh, phải cẩn
trọng, bây giờ đã như chó nhà có tang rồi, nếu cứ cuống quýt thì không
biết sẽ ra sao.
Anh gọi điện cho Tề Huy, bảo Tề Huy tìm giúp,
ngoài việc đó ra thì không còn biết phải làm gì. Lần đầu tiên Bùi Trung
Khải cảm thấy mình bất lực,