
(GG
= ca ca)
Nếu
có thành ý mời gửi ảnh tới địa chỉ zhenggg@126.com.
Trong địa chỉ của tôi, tôi chỉ để một tấm ảnh đại diện
chụp cái gáy của tôi, một tấm ảnh đặc biệt mông lung nha.
Viết xong, tôi để mấy người bạn cùng phòng xem.
Chu Lỵ nhìn thoáng qua: “Cậu không đi làm marketing
quả thật lãng phí tài năng. Cậu có sở thích kết bạn và đọc sách từ bao giờ
thế?”
Vương Tiệp ở bên cạnh sợ hãi nói không ngừng: “Cậu là
nhà văn, một nhà thơ, thật quá tuyệt.”
Đến giữa trưa, bài post của tôi đã đứng trong top mười
bài viết được chú ý. Một đám người buồn chán đang cổ động người ta hưởng ứng
lệnh triệu tập của công việc đặc biệt, mà người khởi xướng lên cuộc vận động
này, chính là tôi…
Hòm thư của tôi quả nhiên sắp nổ tung. Trực tiếp lọc
ra một số thư không gửi kèm ảnh chụp, sau đó lại lọc bớt những ảnh đi kèm với
hơn mười dòng giới thiệu. Số còn lại, tôi từng bước từng bước xem xét. Trời
không phụ tôi, cuối cùng, khi đèn đuốc ra rời, tôi cũng đã tìm được một tấm ảnh
vừa mắt. Tên giống với tên của bạn cùng phòng tôi, cũng là Văn Đào. Mà nguyên
nhân chủ yếu tôi chọn cậu ta chỉ vì cậu ta nhắn lại một câu: thật ra tôi chỉ tiện
đường ra ngoài mua xì dầu thôi…
Tôi lập tức gửi lại cho cậu ta một bức thư: Văn Đào
GG, xin chào. Nhìn ảnh chụp, hận đã gặp nhau quá muộn. Đêm dài đằng đẵng, ngủ
không ngon giấc, chi bằng 10 giờ đêm nay, gặp nhau tại Khang Bác Tư (căn tin thứ ba của
Bắc Đại). Còn nữa, xin để lại số điện thoại, tiện liên
lạc.
Khi sắp đến mười giờ, tôi nhận được thư của cậu
ta: đồng
ý. Ám hiệu nhận biết: tôi yêu Chu Tinh
Tinh*.
*我爱周星星: tên một bài hát hài
hài của Tung Của, mọi người hứng thú thì search xem nhớ
Té xỉu. Tên nhóc này coi điện thoại là để trang trí
sao? Khi tới thì gọi điện chẳng phải được rồi? Còn ám hiệu nhận biết nữa chứ.
Tôi lập tức khoác áo chạy tới Khang Bác Tư. Tôi chọn
thời điểm mười giờ là có dụng ý của tôi, thứ nhất, khi mười giờ, căn tin vắng
vẻ, dễ giao dịch; thứ hai, mười giờ Khang Bắc Tư sắp đóng cửa, nếu giao dịch
thất bại, nếu cậu ta dây dưa với tôi, tôi có thể mượn cớ căn tin đóng cửa rồi
chuồn mất.
Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, 10:05, vẫn chưa có ai xuất
hiện, chẳng lẽ bị đùa? Đợi tầm 10 phút nữa, thấy Khang Bác Tư sắp đóng cửa, tôi
thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị rút lui, âm thầm mắng: **! Dám cho lão nương leo cây!
Bên tai truyền đến giọng nói xa lạ: “Hình như ám hiệu
nhận biết không phải câu này…”
Tôi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cậu ta: “Tôi yêu Chu
Tinh Tinh?”
Cậu ta gật đầu: “Đúng, cô thích nó.”
Tôi lấy ánh mắt mẹ vợ đánh giá con rể để quan sát cậu
ta.
Không thể không nói, ông trời luôn tại thời khắc mấu
chốt đứng ra giúp tôi một tay. Tên nhóc này diện mạo thật tuấn tú nha~~ ảnh kia
có phải chụp trước khi phẫu thuật chỉnh hình hay không? Lông mi dài, mũi cao,
oa, còn có cả má lúm đồng tiền nữa kìa… Tôi chết vì má lúm đồng tiền nha…
Nhưng hiện giờ không phải lúc để phát xuân. Tôi ra
hiệu bảo cậu ta ngồi xuống, ra vẻ thân quen xòe móng vuốt nắm lấy tay cậu ta,
ra sức lắc: “Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!”
Văn Đào lại trả về một câu vô vị: “Cô thông báo tuyển
dụng nhiều người như vậy, phải là tôi hân hạnh được gặp cô mới đúng. Cảm ơn cô
trong hàng vạn bụi hoa ngắt trúng một đóa là tôi. Tôi cứ nghĩ tối nay phải chiến
đấu với một nhóm đối thủ chứ.”
Tôi thè lưỡi. Miệng lưỡi quá chanh chua, so với Phương
Dư Khả mà tôi biết chỉ hơn chứ không kém.
Tôi cười nói: “Nói quá, vì sao cậu lại gửi thư cho
tôi?”
“Cô xem, bắt đầu phỏng vấn rồi. Tôi nói rồi, tôi chỉ
là đi ra ngoài mua xì dầu thôi. Nghĩ cũng thấy vui, cảm thấy có hứng thú với
công việc đặc biệt thôi.”
Tôi khụ khụ giả cười.
Văn Đào nhíu mày hỏi tôi: “Cô không phải đã tìm được
người rồi đấy chứ?”
Tôi cười nói: “Đương nhiên không phải. Nếu không chẳng
phải đã làm thất vọng lần tiện đường ra ngoài mua xì dầu của cậu rồi sao. Nói
thật, ngày mai tôi phải tham dự sinh nhật một người bạn. Người ta yêu cầu tôi
phải mang theo một bạn nhảy.”
“Aiz~, quả nhiên là tầm thường. Nếu tôi không tham gia
thì sao?”
“Cậu biết là sinh nhật ai không? Như Đình, nghe qua
chưa? Hoa hậu giảng đường học viện ngoại ngữ! Người muốn nhìn thấy dung nhan
của cô ấy xếp hàng dài từ trong trường đến tận cửa Đông đấy. Sinh nhật là cơ
hội tuyệt hảo để quen biết cô ấy. Ky bất khả thất thất
bất tái lai*, sao cậu có thể buông tay đơn giản như vậy? Cậu cứ coi
tôi là ván cầu, dẫm thỏa thích lên người tôi đi, tôi không ngại.”
*Thời
cơ tới không thể để mất, để mất rồi không thể lấy lại.
Má lúm đồng tiền trên mặt Văn Đào hơi động động: “Vậy
tôi phải cảm ơn cô rồi, ván cầu?”
“Đừng khách khí.”
“Phải hi sinh sắc đẹp, giả làm bạn trai cô sao?”
“Không cần. Cậu ăn mặc quá phong cách, đứng cùng một
chỗ với tôi, đừng nói người khác không tin, chính tôi cũng không tin cậu là bạn
trai tôi. Tôi không quan tâm những chuyện không cần mắt để nhìn như thế.” Tôi
nhìn Văn Đào đeo một đôi kính hình vuông, thời tiết tháng 3 n