
ên cạnh chợt
trở nên rộng rãi hẳn, Đỗ Hiểu Nguyệt mở mắt ra nhìn Đàm Văn Hạo đang
thay đồ, hỏi theo tiềm thức, “Chàng định đi đâu à?”
“Vẫn còn sớm lắm, nàng ngủ tiếp đi. Trẫm phải lên triều.” Y cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, vừa vuốt má nàng vừa nói.
Nghe y nói thế Hiểu Nguyệt mới nhận ra có thêm năm cung nữ trong phòng đang bận rộn mặc quần áo cho Đàm Văn Hạo.
Nàng định ngủ thêm một lát nhưng nghếch mắt thấy một cung nữ đang lúi
húi buộc đai cho Đàm Văn Hạo phía dưới người y, đầu như chôn trong ngực y thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Nàng xoay người bước xuống giường
rồi chạy vội đến chỗ y, giật lấy đai lưng trong tay cung nữ nói: “Để
tôi!”
Động tác thô lỗ ấy làm cho Đàm Văn Hạo rất kinh ngạc: “Nguyệt nhi, nàng đang làm gì vậy?”
“Làm cái này này!” Sắc mặt Hiểu Nguyệt
rất khó coi, tuy nói cung nữ thay đồ cho y là theo quy củ nhưng nàng rất không thích có người phụ nữ khác rúc vào lòng y như thế! “Hừ, cái thắt
lưng đáng chết này, sao khó thắt thế hả? Có thắt hình nơ bướm được
không?” Sau khi đấu tranh với chiếc dây lưng rất lâu nàng ngẩng đầu hỏi
với ánh mắt mong chờ.
“Nguyệt nhi, mấy chuyện này để cung nữ
làm là được rồi.” Đàm Văn Hạo cười, hàng ngày tự thay quần áo cho mình
nàng đều chiến đấu với chúng cả ngày mới xong, nói gì đến việc thay quần áo hộ người khác!
“Không được! Tôi không thích có người phụ nữ khác chạm vào người đàn ông của mình!” Hiểu Nguyệt rất mạnh miệng
gạt phắt đi, nói xong thấy trong mắt Đàm Văn Hạo thầm nảy ý cười thì mặt liền đỏ ửng, rất có vẻ thiếu nữ thẹn thùng, “Ý tôi là vợ giúp chồng
thay đồ thắt đai lưng là việc nên làm thôi!”
“Nguyệt nhi, dấm chua này nàng cũng ăn à?” Mi cong như cười, nói cũng gấp gáp hơn.
“Không có!” Đánh chết nàng cũng không nhận, nhìn kìa, mày mắt y cong lên đến trời cả rồi!
“Nguyệt nhi yên tâm, ta nhất định sẽ làm
được những chuyện mình đã đồng ý với nàng! Trong mắt ta chỉ có nàng
thôi, không có bọn họ đâu!” Nàng càng không vui càng chứng tỏ nàng để ý, nếu nàng vẫn như ngày trước ước ao mình đi tìm người phụ nữ khác thì
mới khiến người ta lo lắng, tức giận!
Hiểu Nguyệt rầu rĩ quay ra phía sau tỏ ý
gọi cung nữ đến giúp, nếu không thì y không thể lên triều được mất, rồi
nàng khoanh tay ngồi một bên tiếp tục xem người ta bận rộn, còn đầu óc
lại phiêu du đi nơi nào. Không biết là bao lâu mà khi rửa mặt mũi xong
vẫn thấy có người ngồi nhìn ra mông lung không chớp mắt, Đàm Văn Hạo đã
thử gọi hai tiếng nhưng người đó không phản ứng gì. Y đành đi tới trước
mặt nàng, tay hươ hươ trước mắt định lên tiếng thì nàng đã mở miệng
trước:
“Văn Hạo này, có phải tôi không có chút
hấp dẫn nào không? Rất không có sức quyến rũ của phụ nữ ấy?” Giống cái
đêm cãi cọ ầm ĩ ấy y đã từng nói như vậy!
Đàm Văn Hạo vô cùng sửng sốt, những lời
này thốt ra từ đâu thế? Lại còn trước mặt nhiều cung nhân như vậy! “Khụ, Hoàng Hậu, chắc nàng chưa tỉnh ngủ!” Y lườm cô cung nữ đang cúi đầu nín cười, thử giúp nàng giữ lại chút thể diện.
“Không trả lời chính là đồng ý!” Hiểu
Nguyệt tựa như vẫn chưa tỉnh táo lại, lặng lẽ gật đầu, bắt đầu nói lời
mang tính tổng kết: “Thảo nào, suốt dọc đường trừ thi thoảng lén thơm
lên má tôi ra thì không có yêu cầu tiến thêm một bước nào khác! Lúc mới
đầu tôi rất đề phòng chàng, nhưng sau đó thì chàng cũng quá ư là… Ôi!
Tôi nên vui hay buồn đây?” Ngày ngày cùng giường nhưng tuyệt đối là nằm
đắp chăn bông nói chuyện trong sáng! Tình trạng này mặc dù rất hợp ý
mình nhưng đôi khi lại khiến mình nghĩ ngợi, phải chăng mình chẳng có
chút hấp dẫn nào?”
Vốn muốn cất tiếng nói gì đó nhưng đảo
mắt một vòng thì thấy đám cung nhân ai nấy đều đang cúi đầu mím môi như
cười như không, Đàm Văn Hạo liền phất tay áo: “Các ngươi lui xuống trước đi!”
Đợi cung nhân ra hết y mới phì cười thành tiếng, cười tới nỗi làm Hiểu Nguyệt đen xị cả mặt, nhíu mày lườm y: “Có gì vui mà cười? Cười hở mười cái răng rồi kia kìa!”
“Nguyệt nhi, có phải nàng đang mời gọi ta không…”
“Không phải!” Lời còn chưa dứt nàng đã
quyết liệt chặn họng, tức tối nằm lại lên giường, kéo chăn kín đầu chán
nản nói, “Chàng lên triều đi, tôi đi ngủ!” Đỗ Hiểu Nguyệt, nhất định là
cái đầu mày hỏng rồi mới đi thảo luận vấn đề này một cách nghiêm túc như thế với y.
Đàm Văn Hạo thấy Hiểu Nguyệt trùm chăn
kín đầu con mắt sắc bén vẫn liếc được gương mặt ửng hồng đang giấu dưới
chăn, “Nguyệt nhi, đã bí còn chui vào chăn, nàng không sợ nóng à?”
“Trời còn sớm sủa, mát mẻ lắm!”
“Thẹn đấy à? Nàng vừa bàn luận trước mặt cả đám cung nữ đấy thôi!”
“Kệ bọn chúng!”
“Giận rồi?”
“Tôi nhỏ nhen thế sao?”
“…”
Một hỏi một đáp cứ thế liên tục, nhưng
chiếc chăn càng ngày càng che kín. Cuối cùng, Đàm Văn Hạo thật sự lo
nàng sẽ làm bản thân bị bí đến ốm nên quyết định đáp lời thật lòng: “Ta
hy vọng nàng cam tâm tình nguyện!”
“…” Lần này, Đỗ Hiểu Nguyệt không trả lời nữa mà vẫn giữ chặt cái chăn.
Đàm Văn Hạo cười bất đắc dĩ, khẽ than:
“Ta biết, lần đó là ta ép buộc nàng khiến nàng không vui, hoặc rất giận
ta; thế nên ta hy vọng về sau chuyện đó đều do cả hai tình nguyện thì