
khiết ban sớm. Nghĩ đến đây, không khỏi cảm
khái: “Nghĩ lại, người tốt số nhất nhà ta chính là muội, không chỉ cha
mẹ yêu chiều như bảo bối, hơn nữa nghe nói còn sắp xếp hôn sự cho muội
với Kỳ Úc hầu?”.
Khương Trầm Ngư cắn môi, mãi sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Tốt quá, muội chẳng phải ngưỡng mộ y đã lâu sao? Bây giờ cuối cùng đã được thỏa nguyện”.
“Chuyện này vẫn chưa thành mà…”.
“Sao có thể không thành? Đế đô hiện nay, cũng chỉ có muội mới xứng
với con người tựa tiên nhân đó”. Khương Họa Nguyệt cười nhạt, “Bản lĩnh
của y, hôm nay muội cũng thấy rồi chứ? Hoàng thượng cực kỳ coi trọng y,
không chỉ đại sự trong triều, bây giờ đến chuyện trong nội cung cũng bắt đầu nghe lời y. Một khi hai nhà Cơ, Khương liên hôn, thì sẽ không sợ
Tiết gia nữa. Xem kìa, sao muội lại chau mày thế, vừa nghe đến chuyện
tranh quyền đoạt thế là muội lại chán ghét, muội muội ngốc này, phu quân mà muội được gả không phải bình dân bách tính mà là trọng thần đương
triều, muội sao có thể thoát khỏi chốn thị phi?”.
Trong lòng Khương Trầm Ngư biết rõ lời tỉ tỉ nói là sự thực, chính vì như thế, nàng lại càng cảm thấy bi ai hơn. Nàng đối với Cơ Anh đúng là
chân thành ngưỡng mộ, nhưng đối với gia tộc mà nói, lợi ích của việc
liên hôn càng quan trọng hơn. Thế gian này, quả nhiên hễ dính đến vinh
hoa phú quý thì không thể thuần khiết được nữa.
Khương Họa Nguyệt lấy một chiếc trâm ngọc từ trong hộp nữ trang ra,
trên đầu trâm nạm một viên minh châu to bằng quả nhãn, phát ra ánh sáng
lấp lánh.
“Đây là viên minh châu tuyệt thế mà sứ thần Nghi quốc tiến cống, trên đời chỉ có một đôi. Hoàng thượng sai thưởng cho tỉ và Hy Hòa, mỗi người một viên.
Viên này tên là ‘Trường Tương Thủ’ còn viên của nàng ta tên là ‘Vật
Tương Vong’ (11) . Tỉ mời thợ khéo đến chế tác nó thành chiếc trâm, bây
giờ tặng lại cho muội, làm quà chúc mừng hôn lễ”.
Khương Trầm Ngư vội vàng quỳ xuống tạ ơn, cung kính đón lấy, trâm
ngọc trong lòng bàn tay tỏa ánh sáng khiến làn da biến thành màu xanh
nhàn nhạt.
Khương Họa Nguyệt chăm chú nhìn chiếc trâm đó, ánh mắt dịu dàng lại
đầy vẻ tang thương: “Cầu cho muội sẽ thực sự được như cái tên đó, cùng
với lang quân trọn đời bên nhau, ân ái bạc đầu”.
Trường Tương Thủ… sao? Đúng là một cái tên hay.
Khương Trầm Ngư nâng chiếc trâm đó lên, trong lòng trăm ngàn cảm xúc
đan xen. Nhưng, nàng và Khương Họa Nguyệt lúc này lại không ngờ rằng,
chính vì đôi minh châu này, vận mệnh của hai người cùng Hy Hòa, và tất
cả những người có liên quan đến sự việc ngày hôm nay đều quấn lấy nhau.
Gọi là “Trường Tương Thủ”, vừa hay chia ly.
Gọi là “Vật Tương Vong”, nhưng lại tiêu tan.
Một mối bi hoan xưa khó vẹn toàn, thế sự chưa từng được như ý.
Ngày hôm nay, khi Khương Trầm Ngư đang chải đầu, a hoàn thân cận Ác
Du vui vẻ chạy vào nói: “Chúc mừng tiểu thư! Chúc mừng tiểu thư!”.
Hoài Cẩn đang giúp nàng chải đầu hứ một tiếng: “Gì mà mừng rỡ thế, đến mức mới sáng sớm ra đã kêu om sòm vậy?”.
Ác Du cười hì hì, nháy mắt nói: “Đúng là đại hỷ mà, phu nhân mời
Hoàng Kim Bà khéo mồm nhất kinh thành, n1hờ bà ấy đến chỗ Kỳ Úc hầu làm
mối cho tiểu thư, bây giờ đang viết canh thiếp( 12) ở trong sảnh trước
đó”.
Khương Trầm Ngư vừa thẹn thùng vừa vui mừng, bỗng chốc mặt đỏ bừng bừng.
Ác Du nắm tay nàng, nói: “Tiểu thư, chúng ta đi xem đi!”.
Hoài Cẩn nhíu mày: “Bây giờ sao tiểu thư có thể xuất đầu lộ diện?”.
“Muội đâu có nói phải vào trong xem, chúng ta đứng ở bên ngoài nhìn
lén một cái thôi mà, tiểu thư, nghe nói Hoàng Kim Bà khéo ăn khéo nói,
mặt rỗ nói thành tiên nữ, chết cũng có thể nói thành sống, tiểu thư
không tò mò sao?”.
Khương Trầm Ngư tuy cảm thấy không thỏa, nhưng rốt cuộc không thắng
nổi sự tò mò, lập tức thay áo theo Ác Du đi về sảnh trước. Nàng đi vào
từ cửa ngách, cách một tấm bình phong, thấy mẫu thân và một phụ nữ chạc
tứ tuần đang ngồi uống trà, không cần nói, người phụ nữ đó chắc chắn là
Hoàng Kim Bà danh tiếng lừng lẫy!
Người phụ nữ mi dài, trán rộng, cằm nhọn, tướng mạo ghê gớm, lúc này
trong tay đang mở một tấm thiếp ra, đọc một hồi rồi nói: “Tốt. Cái tên
này, niên canh này, bát tự này của tam tiểu thư, thực sự là tướng đại
phú đại quý! Hầu gia rõ ràng chẳng có lý gì mà từ chối cả! Bát tự(13)
đẹp, bát tự đẹp lắm!”.
Ác Du ghé đầu lại, khẽ gọi: “Tiểu thư, bà ấy nói bát tự của tiểu thư đẹp!”
Khương Trầm Ngư cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ một bà mối thì sao
hiểu được bát tự mệnh lý, rõ ràng là chọn những điều gia chủ thích nghe
để nói thôi.
Khương phu nhân nói: “Tất cả đều nhờ bà”.
Hoàng Kim Bà xua xua tay, nói: “Phu nhân đâu cần nói thế tam tiểu thư của quý phủ là mỹ nhân nổi tiếng của Bích quốc ta, không chỉ người đẹp
tài cao, tính tình tốt đẹp, có thể mai mối cho một cô nương như thế này, đúng là vận may của Hoàng Kim Bà tôi! Lại nói Kỳ Úc hầu kia là nhân vật thế nào, nếu như tôi có thể se được mối duyên lành trời đất sắp đặt
này, đúng là ơn trời ơn Phật, không biết khiến cho bao đồng nghiệp phải
ghen tị. Phu nhân, xin người cứ an tâm, bà già tôi dám vỗ ngực nói,
chuyện hôn sự này, chắc c