
Chiêu Doãn nhìn sang chỗ khác, chăm chú vào linh thú Tư Thần(8) bằng
đồng bên cạnh thư án, mỉm cười không nói. Thấy dáng vẻ đó của y, Tiết
hoàng hậu biết rằng mình đã đoán đúng – không ngờ hoàng để lại chịu giúp nàng!
Nghe nói mấy ngày nay thái hậu phượng thể bất an, nếu nàng tự xưng là vì thái hậu mà mang ngự quyển đó từ Định Quốc tự vệ, thì sự tình ngày
hôm nay sẽ khác hẳn.
Nàng là chính thất, lại có ngự quyển của tiên đế trong tay, Hy Hòa dù có thánh chỉ trên người, cũng phải cung kính tránh đường. Như vậy, Tiết Thái khiến Hy Hòa phu nhân cùng thánh chỉ rơi xuống hồ sẽ là chuyện to
hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có… Tiết hoàng hậu trong lòng chấn động,
một mặt tất nhiên là vui mừng vì đại họa tiêu tan, một mặt lại kinh ngạc vì sự bảo vệ ngoài tưởng tượng lần này của hoàng đế.
Chiêu Doãn, phu quân của nàng, mười bốn tuổi nàng đã được gả cho y,
đến nay đã sáu năm. Y đối với nàng xưa nay luôn nghi lễ có thừa, tình
cảm thiếu thốn, đúng là “kính nhau như khách”. Năm năm trước, y bị tuyệt thế tài hoa của Cơ Hốt làm cho điên đảo, ba năm trước y ân sủng Khương
Họa Nguyệt dịu dàng lay động lòng người, đến nay, y lại coi Hy Hòa dung
mạo tuyệt thế như viên minh châu, thiên hạ ai ai cũng biết.
Thế nhưng, trong chuyện ngày hôm nay, y lại chọn bảo vệ nàng… Lúc này, cảm xúc đan xen, có chút ngọt ngào, lại có chút chua xót.
Nàng lập tức cúi mình quỳ xuống, cảm kích nói: “Thần thiếp cảm tạ long ân của hoàng thượng!”.
Ánh mắt Chiêu Doãn vẫn dừng lại trên con linh thú bằng đồng, chậm rãi nói: “Hoàng hậu, chuyện ngày hôm nay dừng ở đây hoàng hậu là quốc mẫu,
nên lấy sự êm ấm của hậu cung làm trọng, trẫm hy vọng về sau sẽ không
xuất hiện bất cứ chuyện gì liên quan đến việc này nữa”.
Tiết hoàng hậu hiểu là y cảnh cáo nàng không được vì chuyện này mà
ghim hận Hy Hòa trong lòng, đợi thời cơ báo thù, xem ra, hoàng thượng
tuy bề ngoài là giúp nàng, nhưng trong lòng lại nghiêng về phía Hy Hòa.
Mấy gợn sóng khó khăn lắm mới lăn tăn trong lòng, cũng theo câu nói này
mà lặng xuống, nàng cụp hàng mi, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình
thản: “Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ”.
“Tốt lắm”. Cuối cùng Chiêu Doãn quay đầu lại, liếc sang thái giám bên cạnh nói: “La Hoành! tuyên chỉ đi”.
Thánh chỉ đó ắt hẳn đã viết xong trước khi nàng vào điện, La công
công nghe mệnh lệnh, vội mở cửa điện ra, đi tới trước mặt Hy Hòa trước
ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, mở cuộn thánh chỉ bằng lụa vàng ra, dõng
dạc tuyên đọc: “Năm Đồ Bích thứ tư, ngày mười bảy Ất Hợi(9) tháng Hai Kỷ Mùi năm Tân Mão, hoàng đế chiếu viết: “Ô hô! Cái lễ Nội tắc , hòa thuận nhân luân, cái nghĩa thê thất, để chính gia đạo. Ôi người con thứ bảy
của Trường thu phủ, Trung lang tướng (10) Tiết Túc, hiếu thuận thân
thiện, thông đạt đa tài, giỏi về nhạc, từ, ngôn hành lễ độ. Phụng ý chỉ
của thái hậu để tu pháp độ, tôn thịnh vượng của triều ta, rạng công lao
của tiên đế. Nay tuy kinh động nhầm thánh ý, mạo phạm thiên uy. Chữ hiếu làm đầu, không cần truy cứu. Còn Hy Hòa phu nhân, đối nội dịu dàng nhã
nhặn, đối ngoại hiền thục tốt đẹp, ban hiệu Vĩnh Lạc, thưởng mười chuỗi
minh châu, trăm súc tơ lụa, ngàn lượng hoàng kim, để ghi danh thơm. Khâm thử!”.
Bốn cánh cửa lớn của đại điện mở rộng, Hy Hòa đang quỳ bên ngoài và
Tiết hoàng hậu quỳ trong cửa, cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đối nhau.
Trong mắt của Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy cảnh tượng
này thật kỳ lạ, giống như một kiếp phù sinh lặng lẽ trôi qua giữa ánh
nhìn của hai nữ tử đó.
Gương mặt Hy Hòa vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như trước, trong nụ cười
lại thấp thoáng sự mệt mỏi, khiến người ta hoàn toàn không đoán được rốt cuộc nàng đang nghĩ gì trong lòng.
La công công đến trước mặt nàng, nhắc nhở: “Phu nhân vẫn còn chưa tạ ân?”.
Lúc này Hy Hòa mới thu lại ánh mắt dán trên mặt Tiết hoàng hậu, toàn
thân rung động như một người vừa mới tỉnh giấc mộng, sau đó khẽ nhếch
khóe môi, cười vô cùng yểu điệu: “Tạ long ân của hoàng thượng, vạn tuế
vạn tuế vạn vạn tuế”.
Khương Trầm Ngư khẽ thở phào, việc này có thể coi như đã giải quyết
xong. Lại nhìn vào trong điện, thấy Cơ Anh đứng bên cạnh long án của
hoàng đế, vẻ mặt tuy bình thản, nhưng ánh mắt hoàng thượng nhìn chàng
lại đầy vẻ tán thưởng, xem ra… cách này là do chàng nghĩ ra chăng? Cũng
chỉ có công tử mới dùng một cách đơn giản mà thiết thực, hiệu quả như
thế để xử lý sự tình.
Hy Hòa được đám cung nhân dìu, lảo đảo đứng dậy, nhưng vì quỳ quá
lâu, đứng lên được nửa chừng, lại ngã xuống. Thái y cuống quýt rảo bước
chạy ra, La công công sai người khiêng tới một chiếc kiệu êm, khiêng Hy
Hòa về Bảo Hoa cung, sau khi một đám ngưới lũ lượt rời đi, phía trước
Cảnh Dương điện yên tĩnh trở lại.
Khương Trầm Ngư đang chờ để theo tỉ tỉ hồi cung, đột nhiên thấy Cơ
Anh từ trong điện đi ra, ánh mắt hai người vô tình gặp nhau, Khương Trầm Ngư nhất thời tim nhảy loạn nhịp, cơ hồ đến hít thở cũng ngưng lại.
Nhưng, ánh mắt của Cơ Anh không hề dừng lại trên gương mặt nàng mà quét qua rất nhanh, vội vã rời đi.
Gió muộn lạnh lẽo thổi bay vạt trường bào