
àn năm mới ra khỏi phủ một lần, lại trùng hợp gặp chàng như thế,
nhưng nếu là có duyên, vậy sao bà mối của nhà nàng đi đến phủ chàng cầu
thân chàng lại không ở nhà mà đến nơi này?
Tai nghe thấy Phan Phương nói: “Phan mỗ là một kẻ lỗ mãng, đã không mơ mộng làm quan, hầu gia hà tất phải ép người?”.
Cơ Anh mỉm cười: “Phan huynh đúng là quá khiêm nhường. Trên đời này,
ngàn dặm cưỡi ngựa đánh giặc cỏ, vạn quân đơn thương chém đầu thù, có
thể có mấy người? Huynh từ nhỏ đã theo cha tòng quân, tinh thông binh
pháp, giỏi dùng trường thương, mười sáu tuổi đã đánh bại đại tướng Nghi
quốc – Nhan Hoài, mười chín tuổi thụ phong Khinh xa tướng quân… Vinh
quang như thế, sao có thể gói gọn trong ba chữ ‘kẻ lỗ mãng’?”.
Chiêu Loan “oa” một tiếng, ghé sát tai Khương Trầm Ngư thì thào: “Không ngờ tên đồ tể này lại lợi hại thế!”.
Khương Trầm Ngư đưa tay suỵt nàng, ý bảo nàng nghe tiếp.
Phan Phương hơi lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng vẫn cười thê lương,
trầm giọng nói: “Hầu gia quả nhiên đã tường tỏ quá khứ của Phương mỗ,
vậy thì ngài càng nên biết rằng, Phan mỗ vì cái gì mà mất chức bị đuổi
về quê. Con trai của một tên phản tướng nào có mặt mũi đâu mà tiếp tục
ra sa trường?”.
Cơ Anh chăm chú nhìn y, trong ánh mắt thoáng sắc bi ai: “Thật không ngờ…”.
“Đúng thế, chẳng có ai ngờ, cha ta lại làm phản…”.
“Điều ta không ngờ là huynh”.
Phan Phương sững lại: “Ta?”.
“Đúng”. Ánh mắt Cơ Anh sáng lên, chăm chú nhìn Phan Phương không rời
một khắc, “Ta không ngờ là Phản lão tướng quân một đời anh hùng lại có
thể sinh ra một đứa con kém cỏi như thế. Không những chưa từng nghĩ cách lấy lại thanh danh cho cha, trả lại sự trong sạch cho ông ấy, mà lại
nghe theo người khác, đen trắng không phân, cam chịu sa ngã…”.
Phan Phương chộp lấy tay chàng, gấp gáp hỏi: “Ngài nói gì?”.
“Ta nói gì ư? Ta nói – lẽ nào huynh thực sự cho rằng phụ thân huynh
tạo phản? Thật sự cho rằng ông ấy sau khi bị bắt làm tù binh, không chịu được tra tấn, nên tiết lộ quân tình?”.
Vẻ mặt của Phan Phương không chỉ dùng hai từ “chấn động, kinh ngạc”
là có thể hình dung, y trợn đôi mắt to như chuông đồng, run giọng nói:
“Ngài nói… phụ thân ta bị oan? Nhưng khi đó rõ ràng có bức thư khai báo
cha ta đích thân viết, còn có hai thuộc hạ của ông ấy cũng nói như
vậy…”.
Cơ Anh cười nhạt: “Phan huynh tinh thông binh pháp, lẽ nào không biết hai kế ‘mượn đao giết người’ và ‘ăn không nói có’ sao?”.
Phan Phương ngây ra hồi lâu, cuối cùng mới từ từ thả tay Cơ Anh ra,
lẩm bẩm nói: “Lẽ nào là giả… Lẽ nào mọi chuyện năm đó đều là giả?”.
Thư có thể giả, nhân chứng cũng có thể giả, nhưng”, nụ cười lạnh lùng của Cơ Anh chuyển thành cười mỉm, giống như gió xuân lướt trên cỏ xanh, sương sớm đọng lại trên hoa đỏ mang màu sắc dịu dàng nhất trên thế gian này, “phụ thân huynh không phải là giả, tình cảm cha con giữa huynh và
ông ấy cũng không phải là giả. Lẽ nào đến huynh cũng không tin ông ấy
sao?”.
Phan Phương đứng ngẩn ngơ một hồi lâu, bỗng đấm mạnh tay vào tường,
mắt vằn đỏ, nói: “Con sai rồi! Phụ thân con sai rồi! Đúng là con sai
rồi!”.
Cơ Anh thong thả nói: “Người xưa đã khuất, nhưng bây giờ hối hận cũng vẫn chưa muộn”.
Phan Phương quay mình quỳ sụp trước mặt chàng, khấu đầu nói: “Tiểu
nhân Phan Phương quỳ xin hầu gia thu nạp làm môn hạ, chỉ cần có thể giải oan cho gia phụ, nguyện óc lầy bùn cũng không chối từ!”.
Cơ Anh đỡ y dậy, ánh mắt sáng như sao, lẫn trong đó là nét cười lấp
lánh: “Phan huynh đa lễ rồi, Anh vốn ngưỡng mộ tài năng mà đến, Phan
huynh đồng ý chính là vinh hạnh của Anh. Chỉ có điều…”.
“Có điều gì?”.
Ánh mắt Cơ Anh xuyên qua cửa sổ, nhìn về bóng người sau rèm buông
trong quán trà: “Con đường làm quan đầy rẫy nguy hiểm, Anh có quyết tâm
cùng
huynh báo thù, chỉ không biết Phan huynh có dũng khí vung rìu đắm thuyền(15) hay không?”.
Sắc mặt Phan Phương tức khắc trở nên trắng bệch. Y chăm chú nhìn bóng người kia, ánh mắt lóe lên bất định, rõ ràng do dự và đau khổ đến cực
điểm. Từ góc của Khương Trầm Ngư nhìn qua, có thể thấy tay y đang nắm
chặt thành nắm đấm bên cạnh vạt áo, các khớp xương đã bắt đầu trắng ra.
Cuối cùng, bàn tay đó đột nhiên thả lỏng, Phan Phương ngẩng đầu nói:
“Tiểu nhân hiểu rồi!
Cùng kéo xe hươu(16) vốn chỉ là vọng tưởng, từ nay về sau, không dám nghĩ tới nữa!”.
Trái tim Khương Trầm Ngư chùng xuống, Phan Phương nói như thế cũng có nghĩa là sẽ từ bỏ Tần nương?
Ai ngờ Cơ Anh nghe xong lại cười phì, thư thả nói: “Phan huynh hiểu nhầm ý của Anh rồi”.
“Hả?”.
Cơ Anh rút một chiếc hộp nhỏ từ trong tay áo ra, đưa qua: “Đời người
đau khổ mà ngắn ngủi, thời gian chớp nhoáng nhưng quý báu, Phan huynh đã đứng đây ngắm nhìn ba năm, còn bao nhiêu thời gian ba năm nữa để mà lần lữa? Đám tốt nên cầu lấy, lương duyên đừng chậm trễ, đi đi”. Nói rồi
đẩy Phan Phương một cái, Phan Phương loạng choạng bước qua bậu cửa, khó
khăn lắm mới đứng vững, lại nhìn thấy người người trong quán đều quay
đầu lại nhìn mình, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Y nắm chặt chiếc hộp trong tay, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng lại
từ trắng c