
kia đã chết, người làm mì
bây giờ nghe nói là phụ bếp trước đây của bà. Đến mì của phụ bếp làm ra
còn có mùi vị thượng đẳng như thế, không được đích thân nếm mì Phương
gia chính tông ngày trước, đúng là đáng tiếc thay!”.
Khương Trầm Ngư quay đầu nhìn người phụ nữ đang luộc mì trước mặt,
trong lòng chạnh buồn. Trước kia, mẫu thân Phương thị của Hy Hòa có phải đã đứng ở đây bán mì cả ngày không? Vậy thì Hy Hòa có phải cũng từng ở
đây lau bàn rửa bát không? Ai có thể ngờ, cô gái nhà nghèo áo thơ chân
trần ngày xưa giờ đã trở thành đế vương phi trong nội viện thâm cung?
Cảnh ngộ đời người, quả thực khó nói…
Tiếp đó, họ đến một quán trà, cũng là một cửa tiệm be bé trong con
phố nhỏ, lầu trên lầu dưới đều chật ních người, Khương Trầm Ngư vốn định bỏ nhiều tiền thuê một nhã Phòng, nhưng Chiêu Loan lại kéo nàng đứng
bên cạnh chiếc cột, suỵt một tiếng. Chỉ nghe tiếng mõ đập vang trên bàn, tiên sinh thuyết thư phía sau rèm vừa mở miệng, Khương Trầm Ngư lập tức ngẩn ra – nữ nhân?
Tiên sinh thuyết thư ở đây lại là nữ nhân?
Hơn nữa nữ nhân này có giọng nói rất hay và tình cảm, linh hoạt sống
động, tạo được bầu không khí khẩn trương khiến người nghe hồi hộp, nghe
đến mức tim đập thình thịch.
Nghe xong một đoạn “Thách đấu Tiểu Khang Vương” xong, Chiêu Loan kéo nàng ra khỏi quán trà, cười nói: “Thế nào?”.
“Ngày trước khi gia phụ tổ chức tiệc mừng thọ cũng từng mời tiên sinh nổi tiếng nhất kinh thành của Tinh Bích quán đến phủ kể chuyện, cứ
tưởng là kỹ ảo diễn thuyết đã cực kỳ tuyệt diệu, đến hôm nay mới biết
núi cao còn có núi cao hơn”.
“Vị tiên sinh thuyết thư Tần nương này là một quả phụ, vốn tướng công của nàng ta mới là tiên sinh kể chuyện trong quán trà này, nhưng không
may ba năm trước mắc bệnh hiểm nghèo đã qua đời. Bây giờ Tần nương kể
chuyện ở đây cũng không phải vì kiếm tiền mà xuất đầu lộ diện, mà vì
nàng ta cho rằng chỉ có cách này mới có thể tưởng niệm tướng công của
mình. Nàng ta từng nói: ‘Mỗi khi tôi đứng ở nơi tướng công tôi từng
đứng, gõ chiếc mõ mà tướng công tôi từng dùng và kể những câu chuyện mà
tướng công tôi từng kể, tôi cảm thấy chàng chưa hề rời bỏ tôi, mà vẫn
theo sát bên tôi’, khi đó, đúng là xúc động suýt rơi nước mắt”.
Khương Trầm Ngư nghiền ngẫm hai câu đó, không kìm được có phần ngây dại.
Chiêu Loan bỗng bật cười, ghé vào tai nàng nói: “Tỉ tỉ, nhìn qua bên kia đi!”.
Nàng nhìn theo hướng Chiêu Loan chỉ, thấy một nam tử đứng bên ngoài
cửa sổ quán trà, nhìn vào bên trong, không hề nhúc nhích. Nam tử khoảng
chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ cao to, tướng mạo đường đường, giữa ngày đông lạnh giá chỉ mặc độc một chiếc áo da rách nát, để lộ ra quá nửa bộ ngực trần cũng không sợ lạnh, trên vai còn vác một cái đùi lợn, giữa eo giắt một con đao. Nhìn cách ăn mặc, hẳn là một đồ tể.
Chiêu Loan giải thích: “Đồ tể này tên là Phan Phương, thích Tần nương đã lâu, thường xuyên đứng ở bên ngoài nhìn trộm nàng kể chuyện”.
“Đến chuyện này công chúa cũng biết sao?”.
Chiêu Loan đắc ý: “Đúng thế, trong kinh thành này có chuyện gì ta
muốn biết mà lại không biết được chứ! Đi nào, ta dẫn tỉ đi xem cây mai
đẹp nhất trong kinh thành!”. Vừa bước được mấy bước, nàng ta bỗng thất
sắc, nói: “Gay rồi!”.
Khương Trầm Ngư còn chưa phản ứng kịp, Chiêu Loan đã lôi nàng trở lại quán trà, nấp sau cửa.
“Sao thế?”. Khương Trầm Ngư dòm qua khe cửa nhìn ra ngoài, thấy đường phố bên ngoài vẫn thế, người đi đường tốp năm tốp ba, quầy hàng lác
đác, nếu có gì khác biệt, thì đó chính là một cỗ xe ngựa từ trong góc nọ ngoặt ra, không mau không chậm đi về phía này.
Chiêu Loan lo lắng nói: “Sao lại đen đủi thế, kinh thành rộng như thế, sao lại gặp nhau ở đây! Tỉ đã thấy chưa?”.
“Gì cơ?”.
“Ai da, Bạch Trạch đó!”.
Một lời như sét đánh ngang tai làm toàn thân Khương Trầm Ngư rung
động, lại chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên thấy cỗ xe ngựa đó tuy đơn giản
mộc mạc, không hề hút mắt, nhưng trên càng xe lại vẽ một con Bạch Trạch.
Bạch Trạch chính là thần thú trên núi Côn Luân, có thể nói tiếng
người, thông hiểu nhân tình, hiếm khi xuất hiện, nếu có thánh quân trị
lý thiên hạ, thì nó sẽ dâng thư mà tới. Từ khi đương kim thiên tử Chiêu
Doãn đăng cơ, ban biểu tượng(14) này cho Cơ Anh, từ đó, Bạch Trạch trở
thành tượng trưng thân phận độc nhất vô nhị của Kỳ Úc hầu.
Cũng có nghĩa là, người trong xe là… công tử?
Sao công tử lại đến đây? Khương Trầm Ngư bất giác vò vạt áo phía
trước của mình, thấy cỗ xe đó tới gần quán trà, chầm chậm dừng lại, vừa
hay dừng cạnh đồ tể tên Phan Phương đó.
Sau đó, cửa xe mở ra, Cơ Anh toàn thân áo trắng bước xuống xe, chắp tay hành đại lễ với Phan Phương.
Chiêu Loan thì thào: “A, hóa ra y tới để tìm Phan Phương, thật kỳ lạ, hai người họ biết nhau sao?”.
Cơ Anh và Phan Phương bắt đầu trò chuyện, ánh nắng chiều lên người
họ, mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của chàng thậm chí mỗi một nếp
nhăn trên áo chàng đều vô cùng rõ ràng.
Khương Trầm Ngư không khỏi xúc động, họ như thế này rốt cuộc là có
duyên hay là vô duyên? Nếu là vô duyên, kinh thành rộng lớn là vậy, mà
nàng ng