
cứ màu sắc nào khác.
Đơn giản như thế, thanh nhã như thế, nhưng lại kinh động tâm hồn như thế.
Công tử Cơ Anh.
Là chàng, đúng là chàng, lại được gặp chàng rồi… Tay của Khương Trầm
Ngư dần dần nắm chặt trong ống tay áo. Mới ngày hôm qua, mẫu thân còn
cười nói: “Trầm Ngư nhà ta nhân phẩm tướng mạo thế nay, thiên hạ ngày
nay, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có công tử Anh của Cơ gia mới xứng với
con. Khương gia chúng ta và hai tộc Tiết, Cơ là ba đại thế gia của Bích
quốc, đúng là môn đăng hộ đối. Trầm Ngư, ý con thế nào?”.
Khi đó tẩu tẩu cũng đứng bên cạnh, nói xen vào: “Kỳ Úc hầu đó là nhân vật phong lưu thế nào, đám con gái đương thì ở đế đô, có ai là không
nhìn chàng ta hau háu, Trầm Ngư à, đây đúng là hôn sự tốt, chỉ cần muội
gật đầu, chúng ta sẽ lập tức cầu thân. Phải nhân lúc còn sớm, nếu không
đợi mấy năm nữa, Chiêu Loan công chúa lớn rồi, sợ rằng sẽ chẳng đến lượt muội đâu”.
Mà nay, nàng nhìn nam tử rất có khả năng trở thành quân của mình, chỉ cảm thấy trái tim mình giống như phẩm màu trong nước, cứ tan dần tan
dần…
Cơ Anh bước lên bậc thang, lướt qua Hy Hòa, theo cung nhân vào trong
Cảnh Dương điện. Hy Hòa vẫn một mực cúi đầu cho đến khi cửa điện khép
lại mới ngẩng đầu lên, đồng tử đen láy như đá quý, từ nhạt chuyển sang
đậm, vẻ mặt không rõ là vui hay buồn, vì quá phức tạp nên không nhận ra
nổi.
Cơ Anh vào trong khoảng chừng một tuần trà, La công công ra ngoài truyền gọi: “Hoàng thượng tuyên hoàng hậu tấn kiến”.
Tiết hoàng hậu nhìn Hy Hòa một cái, vô cùng thấp thỏm đứng dậy bước
vào trong. Vào đến trong điện, chỉ thấy thái y đang đắp thuốc cho Tiết
Thái, hoàng đế và Cơ Anh đều đứng bên cạnh im lặng quan sát. Tiết hoàng
hậu vội vàng quỳ sụp, nói: “Thần thiếp không biết dạy cháu, xin hoàng
thượng thứ tội”.
Hoàng đế quay người lại, mỉm cười nói: “Đứng dậy đi”.
Ánh đèn sáng rạng hắt lên mặt hoàng đế, Chiêu Doãn – quốc chủ hiện
tại của Bích quốc là một thiếu niên cực kỳ anh tuấn, mày mắt cong cong,
thần sắc luôn nửa cười nửa không.
Nhưng Tiết hoàng hậu trong lòng rất rõ, tươi cười chẳng qua chỉ là
giả vờ, vị quân vương thiếu niên này nổi tiếng là thủ đoạn độc ác.
Nàng lo lắng thấp thỏm tiến đến trước giường, hỏi gấp: “Thái y, vết thương của cháu ta có nghiêm trọng không?”.
Thái y đã xem mạch cho Tiết Thái xong, quay người lại hành lễ nói:
“Bẩm hoàng thượng hoàng hậu, vết thương của Thiết công tử không có gì
đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục, có
điều…”.
“Có điều làm sao?”.
“Có điều vết thương trên trán công tử, e rằng sẽ để lại sẹo”.
Tiết hoàng hậu run rẩy, lại nhìn Tiết Thái đang hôn mê, trong lòng
vừa chua xót vừa áy náy. Đứa cháu này của nàng từ nhỏ đã là viên minh
châu được cả nhà nâng niu, không chỉ thông tuệ, tướng mạo còn rất xuất
chúng, nay lại bị phá tướng, tuy chỉ là sẹo trên trán, nhưng vẫn là có
tì vết.
Đương lúc sầu não đau lòng, cảm nhận được một ánh nhìn, nàng ngẩng
đầu lên, chỉ thấy Cơ Anh mỉm cười với nàng: “Nam nhi đại trượng phu, một vết sẹo nhỏ có đáng gì, hoàng hậu chớ nên lo lắng”.
Tiết hoàng hậu nhìn chàng cảm kích, lại chuyển ánh mắt sang Chiêu
Doãn, thần sắc của Chiêu Doãn lãnh đạm, vẫn không thể hiện rõ thái độ.
Nàng quỳ xuống, giọng nói đầy vẻ bi thương: “Hoàng thượng tiểu Thái tuổi nhỏ chưa biết gì mạo phạm Hy Hòa phu nhân…”, nàng nói đến đây, Chiêu
Doãn lập tức giơ tay lên, ngăn nàng nói tiếp.
Tiết hoàng hậu nghĩ thầm: Xong rồi, kiếp nạn này khó mà tránh khỏi.
Lúc đó, một thái giám dung mạo thanh tú lặng lẽ từ điện phụ khom lưng bước tới, Tiết hoàng hậu nhận ra, đó là tâm phúc của Chiêu Doãn – Điền
Cửu, chỉ thấy sau khi vào, hắn quỳ xuống, hô một tiếng: “Hoàng thượng”.
Chiêu Doãn lập tức quay người lại nói: “Thế nào? Đem đến chưa?”.
“Đem đến rồi”. Điền Cửu vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp dài từ trong lòng ra, cung kính trình lên hoàng đế.
Chiêu Doãn mở hộp ra, lông mày cong cong, quay sang Cơ Anh đứng bên
cạnh cười nói: “Kỳ Úc quả nhiên có kế hay, như vậy thì có thể giải quyết được việc này rồi”. Nói rồi quay lại đưa chiếc hộp cho Tiết hoàng hậu.
Tiết hoàng hậu lòng đầy ngờ vực đón lấy, chỉ thấy bên trong có một
cuộn lụa vàng, mở ra xem, thứ đầu tiên đập vào mắt là bốn chữ “Tăng Nhất A Hàm”, nét chữ uốn lượn, tư tại phong lưu, đúng là ngự bút mà tiên đế
đích thân viết.
Chiêu Doãn thong thả hỏi: “Hoàng hậu có biết vật này không?”.
Tiết hoàng hậu ngần ngừ một lát, đáp: “Chắc là… ‘Tăng Nhất A Hàm Kinh(7)
mà tiên đế đích thân chép lại?”.
“Không sai. Hoàng hậu có biết nguồn gốc của nó không?”.
“Nghe nói… Vân thái hậu của tiền triều bệnh nặng, tiên đế để tỏ lòng
hiếu thuận, đã đích thân chép lại ‘Tăng Nhất A Hàm Kinh’ đề cầu thọ cho
thái hậu. Sau đó vật này luôn được thờ trong Định Quốc tự, được coi là
tấm gương đức hiếu cho thiên hạ”.
Chiêu Doãn gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một tình cảm khó nói thành
lời, khiến y trông càng khó nắm bắt hơn: “Hoàng hậu và Tiết Thái hôm nay chẳng phải từ Định Quốc tự về sao?”.
Tiết hoàng hậu choáng váng, chợt bừng tỉnh, kinh ngạc nói: “Ý của hoàng thượng là?”.