
này, không biết
phải tu mấy kiếp mới có được phúc phận này”.
Trước đó, Chiêu Loan còn tán tụng vẻ đẹp của nàng, khen nàng là đệ
nhất mỹ nhân của Bích quốc. Tuy khi đó nàng lập tức khiêm tốn phủ nhận,
nhưng trong lòng không khỏi có phần đắc ý.
Nhưng giờ này phút này, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nghi dung của
Hy Hòa phu nhân như có một chậu nước lạnh tạt xuống, làm nàng lạnh toát
từ đầu đến chân.
Người con gái này, người con gái này… xinh đẹp sống động như thế, phong nhã tuyệt thế như thế, mỹ mạo bức người như thế!
Làm sao nàng có thể sánh được?
Nàng bỗng thấy tự xấu hổ.
Bên tai nghe thấy La công công nói: “Phu nhân, cơ thể người xưa nay
yếu đuối, quỳ lâu như thế, sau này mắc bệnh thì làm thế nào? Xin người
hãy thương xót lão nô đứng hầu nửa ngày nay, người mà không đứng dậy,
hoàng thượng sẽ không cho lão nô trở về đâu…”.
Sau đó, Hy Hòa cuối cùng cũng cất tiếng: “Thần thiếp kém cỏi đến
thánh chỉ cũng không giữ được, khiến thiên nhan hổ thẹn, tự thay vạn
chết khó từ, khẩn thiết xin hoàng thượng trách tội.”
Giọng nói của nàng cũng rất đặc biệt, mang theo sự cương quyết cứng
cỏi, sự mềm mại lười biếng, âm cuối mỗi từ vừa dứt khoát lại vừa níu
kéo.
“Ai da, phu nhân của tôi ơi, hoàng thượng sao nỡ trách tội người? Đến quỳ còn không nỡ bắt người quỳ, nếu không còn dặn dò lão nô ra đón
người vào làm gì? Người mau đứng đậy đi.”
“Hoàng thượng nếu không trách tội, thần thiếp sẽ không đứng dậy”. Lời lẽ hờ hững nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sự kiên trì khó tả. Hy Hòa nhìn thẳng phía trước, nhưng lại không nhìn vào ai, khóe môi khẽ
nhếch, nhoẻn một nụ cười cố chấp uể oải tà mị vô song.
Đến đây thì La công công cũng hết cách. Thái độ này của nàng cho thấy nếu không có một kết quả thì quyết không thôi.
Nói là trách tội nàng, kỳ thực đối tượng nhằm vào chẳng phải là Tiết
Thái sao? Mà nhằm vào Tiết Thái tức là nhằm vào chính hoàng hậu?
Thế nhưng, thánh chỉ rơi xuống nước đã thực sự khiến nàng tóm được thời cơ tốt nhất.
Lại nhìn hoàng hậu, sắc mặt nàng trông càng trắng bệch, cuối cùng mỉm cười khổ não, cũng quỳ phục xuống. Nữ quan xung quanh lũ lượt kinh sợ
kêu lên, Chiêu Loan vội đưa tay ra đỡ cuống quýt nói: “Hoàng tẩu, tẩu
làm gì thế?”.
Tiết hoàng hậu nhìn Hy Hòa chằm chằm, trầm giọng nói: “Cháu ta ngang
bướng, mạo phạm thánh chỉ, là do thần thiếp quản giáo không nghiêm.
Hoàng thượng nếu có trách phạt, xin hãy trách phạt thần thiếp, Tiểu Thái còn nhỏ…”. Nói đến đây, đã gần nghẹn ngào, ba chữ “chưa biết gì”, không sao nói tiếp được nữa.
Chiêu Loan nghe thấy càng giận hơn, căm hận nhìn Hy Hòa trừng trừng,
mà Hy Hòa vẫn nhìn thẳng về phía trước, gương mặt tuyệt sắc đó đầy vẻ
châm biếm, ngay cả hoàng hậu cũng không coi ra gì.
Khương Trầm Ngư trong lòng kinh ngạc, không kìm được nghĩ, cái gì khiến nàng ta càn rỡ đến thế?
Nghe nói, Hy Hòa phu nhân xuất thân từ phố chợ, phụ thân Diệp Nhiễm
là tú tài thi trăm lần mà không đỗ, mẫu thân Phương thị bán mì kiếm ăn,
vì làm mì rất ngon, nên nức tiếng gần xa. Suy Ông Ngôn Duệ vì nghiện món mì của bà, nên đã thu nhận một học sinh học mãi không thành tài như
Diệp Nhiễm. Sau này, Diệp Nhiễm không biết vì sao đã trở thành môn khách của Kỳ Úc hầu, nhưng vẫn tầm thường vô dụng, cuối cùng tham ngủ nát
rượu, mẫu thân nàng không chịu được, đã tự vẫn mà chết. Diệp Nhiễm không những không vì thế mà ngừng phóng túng, ngược lại càng “nát” hơn, để
trả tiền rượu, còn đem bán con gái. Hy Hòa đã bị bán vào trong cung như
thế. Từ sau khi nàng vào cung, Diệp Nhiễm nốc rượu càng nhiều hơn nữa,
cuối cùng ngã xuống nước mà chết. Cứ thế đến nay, nàng đã trở thành vô
thân vô thích.
Một người con gái không có thân phận, không có chỗ dựa như thế, tuy
dựa vào dung mạo tuyệt sắc hơn người mà được sủng ái nhất thời, nhưng sự sủng ái của đấng quân vương xưa nay chẳng dài lâu, sao nàng dám càn rỡ
phóng túng, ép người quá đáng như thế? Sao không chừa lại đường lui cho
mình?
Trong con mắt của một người từ nhỏ đã được giáo dục phải nhã đức
khiêm cung, tiến lui hợp lẽ (3) như Khương Trầm Ngư, đây hẳn là một
chuyện không thể tin nổi. Lúc này, nàng nhìn nữ tử cách hơn mười bước
kia, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, kinh ngạc lạ thường.
Trong Cảnh Dương điện, vẫn trang nghiêm, im ắng không tiếng động.
Ngoài Cảnh Dương điện, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Sắc trời càng lúc càng âm u, nặng nề, trong gió buốt lất phất tuyết
trắng, không biết là nữ quan nào hô lên: “A, tuyết rơi rồi!”.
Khương Trầm Ngư ngẩng đầu lên nhìn, thấy hoa tuyết lả tả bay bay.
Giữa thời tiết thế này, đến đứng còn thấy khó chịu, lạnh cóng chân
tay, chứ đừng nói là quỳ. Nhưng vị Hy Hòa phu nhân đó trên tóc đã kết
băng vụn, nói không chừng là từ dưới hồ lên đã đến thẳng đây, đến tóc
ướt còn chưa lau khô?
La công công quay người dặn dò một câu, lập tức có một tiểu thái giám cầm một chiếc ô tới, La công công xòe ô, che trên đầu Hy Hòa, van nài
nói: “Phu nhân, người nhìn xem, tuyết đã bắt đầu rơi rồi, hơn nữa trời
đã sập tối, người đã quỳ một canh giờ rồi, dù là chân sắt cũng k