
hông
chịu nổi, lão nô cầu xin người, người hãy đứng đậy đi!”.
Hy Hòa không nhúc nhích.
Bên này, Chiêu Loan cũng khuyên hoàng hậu: “Hoàng tẩu việc này căn
bản không phải là lỗi của tầu, tẩu quỳ làm gì? Khi ấy đã có thánh chỉ
trong tay, người ta sao không nói sớm? Kẻ không biết không có tội, huống hồ chiểu theo luật lệ của triều ta, phi tử phải nhường đường hoàng hậu, hoàng tẩu, tẩu và Tiết Thái đều không sai!”.
Tiết hoàng hậu cười khổ một tiếng, cũng không chịu đứng dậy.
Cứ như thế, biến thành cục diện hai bên giằng co.
Hoàng đế lại chần chừ không tỏ thái độ, nhìn sự việc không có hồi
kết, một giọng nói từ xa truyền tới: “Tiết Thái mạo phạm thánh uy, xin
tới nhận tội”.
Tất cả ngẩng đầu, chỉ thấy một đứa bé bảy tuổi điên cuồng chạy tới,
đến trước điện, lạnh lùng, khinh miệt nhìn Hy Hòa một cái, rồi quỳ phịch xuống đất, và còn qùy cạnh nàng, ngang vai với nàng.
Lúc này, tình thế càng loạn. Chiêu Loan vội vàng lên kéo hắn: “Tiểu Tiết Thái, ngươi làm gì vậy? Mau đứng dậy đi”.
Tiết Thái lắc đầu, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào đầy vẻ kiên trì, đôi mắt đen lay láy như hạt châu nhìn về cửa điện, cao giọng nói: “Ai làm
người đó chịu. Ngựa là do thần đánh, người là do thần hại, không liên
quan đến cô cô. Cúi xin hoàng thượng niệm tình cả nhà Tiết thị không có
công lao cũng có khổ lao mà không truy cứu người xung quanh, chỉ phạt
một mình thần. Tiết Thái tạ ân!”. Dứt lời, dập đầu rất mạnh xuống đất.
Thềm đá bạch ngọc, lạnh đến thấu xương, mà đứa trẻ đó dập đầu hết lần này đến lần khác, da trán xây xước, máu từ từ chảy xuống, làm nhạt nhòa cả gương mặt tuấn mỹ thanh tú, đúng là đáng thương không tả xiết.
Tiết Thái vốn được mọi người yêu mến, nayphải chịu tội như thế, thực
khiến người ta thấy mà đau lòng, vì thế lại càng oán hận Hy Hòa hơn, tại sao một đứa trẻ như thế cũng không chịu buông tha. Còn Hy Hòa quỳ sát
bên hắn, nhìn hắn dập đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, có vẻ rất thích thú,
cuối cùng lại nhếch môi cười nhạt như châm biếm, như vui sướng, càng
giống như không liên quan đến mình.
Tiết Thái nghe thấy tiếng cười của nàng ánh mắt đột ngột biến đổi,
quay đầu nhìn nàng với thần sắc vô cùng phức tạp, sau đó đứng dậy, chậm
rãi nói: “Tiết Thái hiểu rồi. Tiết Thái nguyện lấy cái chết để trả lại
sự thanh bạch cho gia môn”. Nói xong liền đập đầu vào lan can bên cạnh.
Tiếng thét thất thanh đột nhiên vang lên.
May là La công công bên cạnh tuy niên kỷ đã cao, nhưng thân thủ vẫn
còn nhanh nhẹn, từ phía sau ôm lấy hắn, vì thế Tiết Thái tuy đập đầu vào đá, nhưng chỉ bị ngất đi.
Sau cơn kinh hoảng, Tiết hoàng hậu hình như suýt ngất đi, đám nữ quan bên cạnh lũ lượt khuyên can. Theo lý mà nói, ầm ĩ như thế, hoàng đế sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng trong điện vẫn lặng như tờ, không có động tĩnh.
Tại sao lại như thế? Khương Trầm Ngư không khỏi có vài phần nghi hoặc.
Lúc này một cung nhân cương quyết chạy tới bậc thềm đá, cao giọng
gọi: “Khởi bẩm thánh thượng, Kỳ Úc hầu đã đến, giờ đang ở ngoài cửa
chính chờ yết kiến”.
Từ trong điện vọng ra một giọng nói: “Tuyên”. Âm thanh hoa lệ vô hạn, uyển chuyển như cát bạc chảy trên tơ lụa, đê mê hút hồn.
Tất cả lúc này mới hiểu ra, hóa ra hoàng thượng chần chừ không tỏ
thái độ là vì đợi công tử. Mà chỉ cần công tử đến, trong thiên hạ này,
không có chuyện gì là chàng không giải quyết nổi. Mọi người không kìm
được lộ vẻ vui mừng, đặc biệt là Khương Trầm Ngư, nhất thời tim đập
thình thịch, luống cuống chẳng biết làm gì.
Kỳ Úc hầu Cơ Anh.
Là em ruột của Cơ quý tần, thế tập nhất đẳng hầu(4), nghệ tinh lục
học, tài đủ chín nghề (5), thiếu niên vang danh, tiên đế ngợi khen, ban
cho phong hiệu “Kỳ Úc”.
Hai chữ “Kỳ Úc” vốn được rút ra từ phần “Vệ phong” của “Thi kinh”:
“Chiêm bỉ Kỳ Úc, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như
trác như ma” (6). Mà người đời đều cho rằng, hai chữ này vô cùng phù hợp với công tử.
Khương Trầm Ngư đã từng nhìn chàng từ xa trong buổi tiệc mừng thọ của phụ thân, từ đó về sau, khó mà quên được. Lúc này vừa nghe thấy chàng
đến, nàng vừa xấu hổ vừa mong ngóng, chăm chú nhìn ra, chỉ thấy một nam
tử toàn thân áo trắng cùng với cung nhân đã tới phía ngoài Ngọc Hoa môn.
Tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên mờ nhạt đi, không còn tồn tại.
Chỉ còn lại người đó, dần dần, từng bước từng bước, cực kỳ ung dung,
giống như từ đầu bên kia của số mệnh, như ánh sáng trên mặt nước, nhẹ
nhàng lướt t ới .
Không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được phong thái say đắm người
của chàng dù chỉ một phần vạn, không có từ ngữ nào có thể hình dung được khí độ siêu phàm của chàng dù chỉ một mảy may… Nếu như ngươi từng nhìn
thấy cảnh tượng ánh trăng chảy tràn vạn dặm trên thảo nguyên mênh mông,
ngươi hẳn sẽ nhớ tới mái tóc đen dài thả xuống đến thắt lưng, sáng bóng
như gương soi của chàng; nếu ngươi nhìn thấy cảnh tượng tuyết trắng phau phau liên miên vô bờ trên đỉnh núi tĩnh mịch im ắng, ngươi hẳn sẽ nhớ
đến chiếc áo bào trắng muốt, nhẹ như đôi cánh, không nhuốm bụi trần của
chàng.
Đen như mực, trắng như ngọc, ngoài ra, không có bất