pacman, rainbows, and roller s
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325283

Bình chọn: 7.00/10/528 lượt.

can, sàn nhà, đâu đâu cũng làm bằng lưu ly, ngũ sắc lóng lánh cực kỳ chói lòa.

Xa xỉ như thế, thối nát như thế, khiến cho quần thần bất mãn, nghị

luận không dứt, nhưng nữ tử bị bàn tán đó vẫn phô trương đắc ý, không hề giữ ý.

“Hừ, ả càn rỡ như thế, sớm muộn gì cũng có báo ứng thôi. Đến lúc nào

đó, hoàng thượng hết hứng thú với ả, không sủng ái ả nữa, hôm nay ả có

được phúc phận thế nào, thì sẽ phải trả giá thế ấy”.

Vẻ mặt cắn răng nghiến lợi khi đó của tỉ tỉ, giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ. Mà nay, nhìn nữ tử này đang quỳ trước thềm giữa gió rét lạnh run

như thế, không hiểu vì sao, trong lòng thầm nảy sinh một cảm giác bi ai – hoàng cung này, quả nhiên là chốn thị phi.

“Nhưng, lần này e rằng là không đòi được, quỳ cũng uổng công”. Chiêu

Loan ở bên cạnh vui vẻ trước nơi đ khổ của người khác, cũng không biết

Hy Hòa phu nhân đã đắc tội gì với nàng, mà lại khiến nàng căm ghét như

thế.

Khương Trầm Ngư quay mình nói: “Chúng ta đi thôi”.

“Ấy? Cứ thế mà đi sao? Ta còn chưa xem đã, hiếm khi yêu phi này mới

gặp xui xẻo thế…”. Chiêu Loan vừa bất mãn lầu bầu, vừa vẫn bước theo,

tiếp tục nói: “Tỉ biết không? Người mà ả đắc tội lần này chính là hoàng

hậu đấy”.

Khương Trầm Ngư kinh ngạc. Sao cơ?

Tiết hoàng hậu xuất thân cực kỳ cao quý, lại là con gái của trưởng

công chúa tiền triều, là biểu muội của đương kim thiên tử, phụ thân Tiết Hoài nửa đời chinh chiến, nam đến Giang Lý, bắc đến Yển Sơn, mở rộng

gấp đôi bản đồ của Bích quốc, tiên đế đích thân ban tặng danh hiệu “Hộ

quốc thần tướng”. Tiết hoàng hậu bản tính hiền hòa, dịu dàng khoan dung, đối với các phi tử đều hết mực khoan hòa, hơn nữa một lòng hướng Phật,

ít quan tâm đến chuyện trong hậu cung, cho nên những chuyện tranh giành

ghen tuông xưa nay không dính dáng đến nàng, sao lần này Hy Hòa phu nhân lại đắc tội với hoàng hậu được?

Không đợi nàng hỏi, Chiêu Loan đã kể cặn kẽ.

Hóa ra hoàng hậu lễ Phật quay về, không hiểu vì sao lại đối đầu với

xe của Hy Hòa phu nhân trên cầu Động Đạt, đáng nhẽ là phi tử phải nhường đường cho hoàng hậu, nhưng Hy Hòa phu nhân không nhường, hai bên cứ

giằng co như thế.

Với tính cách của hoàng hậu hẳn sẽ không gây khó khăn cho phu nhân

làm gì, nhưng vừa hay không may có đứa cháu mới lên bảy của hoàng hậu,

được mệnh danh là đệ nhất thần đồng Bích quốc – Tiết Thái ở trên xe.

Thấy cô cô chịu nhục, lạnh lùng cười, ra khỏi xe quát lớn: “Chim sẻ xấu

xa, sao dám cản phượng giá?”. Dứt lời đoạt lấy roi ngựa trong tay phu

xe, vụt thẳng một cái vào ngựa của Hy Hòa phu nhân, con ngựa bị đau lập

tức khua vó nhảy lên, kết quả Hy Hòa phu nhân cả người lẫn xe đều rơi

xuống dưới hồ…

Chiêu Loan cười khúc khích nói: “Đúng là không ngờ, yêu phi đó cũng

có ngày này! Ai da, tiểu Tiết Thái thật đáng yêu, khiến người ta yêu

chết đi được!”.

Khương Trầm Ngư không kìm được mím môi khẽ cười, phong tư của Tiết Thái, hai năm trước nàng đã từng lĩnh giáo.

Đứa trẻ đó từ khi ra đời đã chấn động đế kinh, bảy năm nay, càng lớn, sự việc chấn động càng kỳ diệu. Ba tuổi biết làm văn, bốn tuổi biết làm thơ, năm tuổi trước mặt hoàng thượng giương cung bắn hổ, sáu tuổi trở

thành sứ thần Bích quốc đi sứ Yên quốc, Yên vương nhìn mà cười: “Bích

quốc hết người hay sao mà sai trẻ con đi sứ?”. Tiết Thái đáp rằng: “Yên

là ngọc giữa các nước, ta là Bích giữa loài người, cả hai tương hợp, có

gì không thỏa đáng?”. Yên vương mừng rỡ, ban tặng cổ bích ngàn năm có

tên là “Băng Ly” cho Tiết Thái, than rằng: “Chỉ có ngọc bích thiên hạ vô song như thế này, mới xứng với thiên tài thiên hạ vô song như thế”.

Từ đó về sau, danh hiệu “Băng Ly công tử” bay xa, vang danh bốn nước.

Bây giờ, hắn lại vì hoàng hậu mà xuất đầu lộ diện, làm ngựa của Hy

Hòa phu nhân kinh sợ, hại nàng phải nhảy xuống hồ làm trò cười cho mọi

người, với tính khí của nàng, chắc chắn là sẽ không cam lòng cho qua.

“Sợ gì chứ?”. Chiêu Loan không thèm để ý, nói: “Tiểu Tiết Thái là tâm can bảo bối của thái hậu, đến hoàng huynh cũng không dám làm gì nó”.

Trong khi trò chuyện, hai người đã đến Gia Ninh cung. Đương kim thánh thượng vẫn còn rất trẻ trung, đăng cơ chưa lâu, phi tử trong hậu cung

chưa tới trăm người. Dưới hoàng hậu, có đặt ra tam phu nhân gồm quý tần, phu nhân, quý nhân lần lượt ở Đoan Trắc cung, Bảo Hoa cung và Gia Ninh

Cung. Dưới nữa lại có cửu tần, mỹ nhân và tài nhân, nhưng đại đa số đều

là hư danh, chưa được phong thực sự. Mà tỉ tỉ của nàng Khương Họa Nguyệt đã được phong làm quý nhân, sống ở nơi này.

So với Bảo Hoa cung – tòa cung điện lưu ly chấn động thế tục, Gia

Ninh cung rõ ràng đoan trang, thanh nhã hơn nhiều, trước cửa có trồng ba cây mai vàng, những cánh hoa vàng nhạt âm thầm xòe nở. Cung nữ trước

hành lang đã sớm ra nghênh đón, vừa khấu đầu vừa đón áo khoác: “Quý nhân đang nói sao vẫn chưa thấy tiểu thư tới”.

“Bệnh của tỉ tỉ có đỡ hơn không?”.

“Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là vẫn còn hơi yếu, ngại cử động. Mời tiểu thư mau vào”. Cung nữ vừa nói vừa vén rèm cửa, đưa hai người vào trong.

Bước vào trong phòng, thấy một nữ tử khoác chăn, đương uống thuốc trong

tay