
màu đỏ sậm, cánh hoa trắng muốt, đóa đóa chen chúc, có đóa chúm
chím ngậm hương, có đóa nở rộ xinh đẹp. Vì còn đọng nước, nên nhìn càng
long lanh diễm lệ.
Nàng nhìn thấy một bàn tay đưa tới, đón lấy cành hoa đó.
Những ngón tay thon dài như ngọc, tay áo màu trắng phơ phất bay bay. Trong màn đêm, không nhìn thấy gương mặt người đó.
Nàng bỗng cảm thấy sốt ruột, muốn kéo ống tay áo đó, bóng hình đó rõ
ràng gần trong gang tấc, trong nháy mắt đã trôi ra xa mười trượng.
Khoảng cách mười trượng như là cách cả một đời.
Đừng đi. Đừng đi! Đừng đi… Nàng nhìn thấy bàn tay mình kéo thật dài,
thật dài, vượt qua khoảng cách dài tựa kiếp phù sinh, nắm chặt lấy
chàng.
Một khát vọng nào đó trào ra khỏi lồng ngực, cùng với nó còn có nước
mắt, trong bóng sáng, người áo trắng đó tách biệt với thế gian, tựa như
một vị trích tiên (1) , mà nàng nắm thật chặt, bất chấp tất cả, cứ nắm
chặt, không dám buông tay.
“Ta hy vọng…”, nàng nghe thấy giọng nữ trong trẻo, non nớt đó nói
bằng một thanh âm già nua trong chớp mắt: “Ta hy vọng trong chốc lát
mình sẽ tới sáu mươi tuổi, mọi cay đắng phải nếm trên đời đều đã nếm
hết, chỉ cần phút cuối yên lặng đợi chờ cái chết”.
“Không, trước tiên nàng nên đợi đến năm mười sáu tuổi”. Người áo
trắng từ phía trước quay đầu lại, rõ ràng không nhìn rõ dung nhan, nhưng có thể cảm thấy rõ rệt ánh mắt của chàng rất dịu dàng, “Khi nàng mười
sáu tuổi, ta sẽ cưới nàng”.
Trái tim nàng run rẩy, tràn ngập kinh sợ lẫn vui mừng, bắt đầu mỉm
cười, cười đến lộ xɬ cười đến cong mày, cười đến nhảy nhót, sau đó chạy
về phía chàng: “Là chàng nói nhé, lời chàng đã nói, nhất định phải giữ
lời! Không được chối bỏ đâu đó!”
Vầng sáng lan rộng ra, sương mù đen tối trùng trùng dần tan đi, để lộ hình dáng hoàn chỉnh của người đó, nàng nắm lấy tay chàng, xoay người
chàng lại, nói: “Vậy ta đợi chàng đến năm ta mười sáu tuổi, năm mười sáu tuổi chàng…”.
Giọng nói ngưng bặt.
Ánh sáng chiếu trên gương mặt người đó, mày mắt cong cong, cười thâm tình, nhưng không phải là chàng.
Người đó lên tiếng, giọng nói đê mê: “Không sai, trẫm lấy nàng năm nàng mười sáu tuổi, trẫm không nuốt lời”.
Nàng kinh hãi liên tục lùi về phía sau, lại bị y kéo lại, đầu kề sát
đầu, mũi đối mũi, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Không chỉ như thế”, người đó nói, từ phía sau rút ra một chiếc vương miện bằng vàng sáng lóa, không do dự đội lên đầu nàng, “trẫm còn phong
nàng làm hậu. Hy Hòa, nàng sẽ là hoàng hậu của Bích quốc”.
Chiếc vương miện bằng vàng đó nặng tựa núi, đè ụp xuống. Nàng bật lên tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên choàng tỉnh.
Đêm lạnh như nước, ánh đèn ảm đạm, trong không khí lan tỏa mùi hương băng xạ long diên(2), nát rữa mà ngọt ngào.
Hy Hòa quấn chiếc chăn lụa mềm mại, đôi mắt thẫn thờ, một lúc sau mới biết mình đang ở đâu. Cuối cùng khi nàng nhớ ra đây là Bảo Hoa cung,
nàng đang nằm trên chiếc giường bằng ngà voi của mình, liền thét lên một tiếng chói tai, nhảy xuống giường, điên cuồng lao ra ngoài.
Cung nhân bị tiếng thét đánh thức, vội vàng thắp đèn mặc áo xúm lại,
thấy nàng đầu bù tóc rối từ trong nội thất lao ra, không khỏi kinh sợ
kêu lên: “Phu nhân, phu nhân đi đâu thế? Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy? Người đi đâu vậy…?”.
Hy Hòa vẫn mở cửa như thể không nghe thấy, chạy ào ra sân, như một
đứa trẻ hết chạy từ đông sang tây, lại chạy từ tây sang đông, giống như
đang tìm thứ gì đó.
Cung nhân thấy nàng xiêm y mỏng manh, đi chân trần, sợ nàng nhiễm
lạnh, cuống quýt khoác cho nàng một chiếc áo khoác, vừa thắt đai áo vừa
nói: “Phu nhân, người tìm gì?”.
Hy Hòa ngây dại nhìn khoảng sân trống trải, hỏi: “Cây, cây hạnh…”.
“Cây hạnh?”. Một cung nhân trong đám đó nhíu mày kinh ngạc tột độ
nói: “Ngày thứ hai sau khi vào Bảo Hoa cung, phu nhân đã sai người chặt
hết sạch cây hạnh trong hoàng cung, phu nhân quên rồi sao?”
“Chặt, chặt, chặt hết rồi ư?”.
“Thưa vâng”. Cung nhân nói xong câu đó, liền nhìn thấy chủ tử của họ
chầm chậm quỳ xuống, ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn về một hướng nào đó, sau
đó…
Đột nhiên gào khóc.
Mấy canh giờ sau, ánh nắng ban sớm chiếu vào khung cửa màu xanh lục,
Khương Trầm Ngư dậy sớm đang ngồi chải đầu, Hoài Cẩn từ bên ngoài bước
vào, mang theo một bức thiếp, nói: “Tiểu thư, có thư của tiểu thư”.
Trên bì thư màu tím nhạt, một hàng chữ viết bằng thể chữ thanh mảnh mà mạnh mẽ: Cẩn trình – Khương tam tiểu thư – thục lãm.
Là công tử!
Khương Trầm Ngư thầm vui trong lòng, lập tức bóc niêm phong ra, nội
dung rất ngắn gọn, chỉ có một hàng chữ: Hoa lê đã bay trong gió, kính
cẩn chờ dấu thơm.
Công tử hẹn nàng đi ngắm hoa?
Nàng lúc này đầu cũng không kịp chải, đọc đi đọc lại lá thư đó bắt
đầu chọn lựa y phục. Màu vàng hoàng yến quá nổi trội; màu lá sen quá
già; màu đỏ tươi quá lộng lẫy, màu xanh lam không tôn nước da của nàng…
Lục tung tất cả các bộ y phục mùa xuân trong rương mà nàng vẫn không tìm được bộ nào vừa ý.
Hai a đầu của nàng sớm đã nhìn đến phát chán, dẩu miệng nói: “Tiểu
thư, sao những bộ bọn em thấy đẹp, tiểu thư đều không vừa ý? Đến chiếc
áo lụa bảy