
màu, lúc may xong tiểu thư vẫn còn khen đẹp, sao chưa thèm
mặc mà tiểu thư đã chê?”.
“Lắm lời!”. Khương Trầm Ngư không thèm để ý tới họ, xem lại từ đầu
một lượt nữa, nhớ tới mấy lần công tử gửi thiếp đều dùng màu tím nhạt,
hẳn là chàng thích màu này, bèn chọn một chiếc áo có ống tay rộng màu
tím nhạt và chiếc váy dài màu trắng, không cần thêm trang sức gì, chỉ
cài trên mái tóc bảy đóa hoa lê vừa mới hái xuống vẫn còn đọng sương.
Cuối cùng, trước con mắt kinh ngạc của đám nô tì, nàng lên xe ngựa, đi đến Hồng viên.
Hồng viên tọa lạc ở phía Nam đế kinh, rộng chừng trăm mẫu, là phong
cảnh tú lệ nức tiếng xưa nay, được mệnh danh là thiên đường chốn nhân
gian. Nó vốn là sản nghiệp của Vương gia, cùng với sự sa sút của họ
Vương, khu vườn này đổi chủ mấy lần, sau được một thương nhân họ Hồ mua
lại.
Người đó thường xuyên không đến đế đô, vì thế mở cửa khu vườn để cho mọi người thưởng ngoạn.
Khương Trầm Ngư trước giờ mới nghe danh, chưa từng vào trong, bây giờ ngồi trên xe ngựa đi vào, chỉ thấy cây cối um tùm, hoa cỏ xanh tốt, lầu gác san sát, đình đài thấp thoáng, dường như hết thảy cảnh trí của mùa
xuân đều ngưng tụ nơi đây. Cạnh đảo ở giữa hồ có mồ Anh Vũ, núi Lãm Thúy cùng rừng Trừng Quang tạo thành thế chân vạc. Đi về phía Nam của hồ, là nhìn thấy rừng Tam Xuân nổi tiếng nhất nơi đây.
Tam Xuân chính là ba loài cây hạnh, lê, đào.
Trong khu rừng này, ba loại cây trồng xen kẽ, um tùm mà đẹp mắt.
Xe ngựa của công tử đang đậu dưới gốc lê đầu tiên nàng nhìn thấy công tử đứng bên cạnh xe, Bạch Trạch trên xe và áo trắng của chàng phản
chiếu lẫn nhau, sống động như thật.
Bàn tay trong ống tay áo của Khương Trầm Ngư nắm lại thật chặt, cố
gắng không để lộ ra quá nhiều cảm xúc phấn chấn, sau đó nàng mở cửa xe.
Cơ Anh quả nhiên tiến đến đỡ nàng.
Những ngón tay mềm mại thon dài, bàn tay đó mở ra trước mặt nàng với
một tư thế tuyệt đẹp. Cho dù luôn tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, nhưng nàng vẫn không kìm được đối mặt, nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay đó, nhấc váy xuống xe.
Gió xuân hây hẩy, cây lê nở hoa, diễm lệ trời ban, trắng trong tựa tuyết, ý chí thanh cao.
Chính trong khoảnh khắc này, không có ai cũng say, huống hồ là ở bên cạnh người trong mộng.
Khương Trầm Ngư cắn môi, nói: “Trầm Ngư đến muộn, để công tử chờ lâu”.
“Không đâu”. Cơ Anh cười cười, “Là Anh hành sự đường đột, vội vã
truyền tin, hy vọng không làm phiền đến việc quan trọng của tiểu thư”.
Khương Trầm Ngư lập tức lắc đầu: “Không, ta không có việc gì quan trọng”.
Rồi hai người sóng bước, cùng đi về phía rừng cây. Dưới bóng hoa, thi thoảng có thư sinh trải chiếu ngồi, nâng chén tẩy trang(3), vô cùng náo nhiệt. Từ xa nhìn thấy, Khương Trầm Ngưcười nói: “Trước đây từng đọc
câu thơ ‘Cộng ẩm lê thụ hạ, lê hoa sáp mãn đầu, thanh hương lai ngọc
thu, bạch nghị phiếm kim âu’ (4) trong sách, không thể tưởng tượng quang cảnh đó như thế nào, nay tận mắt chứng kiến, đúng là được mở rộng tầm
mắt”.
“Hoa lê vốn có khí thế ‘chiếm trọn màu trắng trong thiên hạ, ép hết
hoa đẹp của nhân gian, thế nhân yêu chuộng cũng là điều khó tránh”.
“Đáng tiếc hoa hạnh vẫn chưa nở, không thể ngắm hai loài hoa cùng nở, thật là đáng tiếc”.
Cơ Anh nhìn cây hạnh tiêu điều lẫn giữa đào, lê đang khoe sắc, khẽ thở dài một tiếng: “Đúng thế, hoa hạnh năm nay nở muộn thật”.
Khương Trầm Ngư nhìn dáng vẻ cô đơn của chàng, bèn an ủi: “Cũng không hẳn là vậy, công tử xem, trên cành cây này đã chúm chím nụ, không chừng đến ngày mai là đã nở hoa rồi”.
Cơ Anh cười cười, không nói tiếp tục đi lên phía trước.
Hình như, hình như có chút bối rối… Tại sao rõ ràng là cuộc hẹn được
mong chờ như thế, đến lúc thực sự gặp rồi, lại cảm thấy không biết làm
thế nào, không có lời nào để nói? Lẽ nào nàng phải không ngừng nói về
những cây hoa này sao?
Khương Trầm Ngư quyết định đổi chủ đề: “Công tử, có một chuyện Trầm Ngư nghe nói đã lâu, luôn cảm thấy kỳ lạ”.
“Tam tiểu thư xin cứ hỏi”.
“Nghe nói bình sinh công tử sợ nhất là chơi cờ?”.
Cơ Anh tủm tỉm cười: “Anh lúc còn nhỏ cực kỳ nghịch ngợm, nhưng gặp
phải gia tỉ, giảo hoạt cổ quái còn hơn cả ta, vì thế thường bị tỉ ấy
trêu đùa. Khi đó ta thích nhất loại bánh điểm tâm tên là bánh đậu xanh,
mỗi lúc đọc sách đều đòi có một đĩa để bên cạnh, vừa ăn vừa đọc. Có một
ngày, theo lệ thường ta cầm một chiếc bánh lên cắn, kết quả là bị gãy
hai cái răng cửa. Hóa ra, nhân chiếc bánh đó không nhồi đậu, mà là quân
cờ…”.
Khương Trầm Ngư “a” một tiếng.
“Từ đó về sau, mỗi lần thấy quân cờ là nhớ đến hai chiếc răng sữa đó, cảm giác đau đớn khôn tả. Cho nên không bao giờ động đến cờ nữa”.
Khương Trầm Ngư không thể ngờ còn có nguyên do này, nghĩ một lát bật
cười: “Hóa ra công tử cũng là một người bướng bỉnh, quân cờ có tội gì?
Nếu phải oán giận, thì oán giận người đã bỏ quân cờ vào trong bánh chứ”.
“Gia tỉ hung hãn, ta nào dám trách tỉ ấy”. Cơ Anh nói, thần sắc trong chớp mắt trở nên mông lung, dường như còn nghe thấy một tiếng cười
khanh khách lãng đãng bên tai: “Chơi cờ mà vất vả thế, thôi không chơi
nữa. Sau này, chàng có thể ăn