
nói năng gì.
Bên ngoài Gia Ninh cung, xe ngựa của Cơ phủ im lặng đứng đợi, phu xe
nhảy xuống mở cửa xe, Tiết Thái đang định vào trong, nhưng lại quay đầu
nhìn nàng một cái, không biết vì sao, lọt vào mắt Khương Trầm Ngư, nàng
bỗng có một cảm giác thật lạ lùng, tựa như bị hắn nhìn thấu, lại tựa như từ trong mắt hắn, nhìn thấy được điềm chẳng lành.
Nàng quay trở về cung với tâm trạng buồn bã, cách bức rèm lụa, thấy
tỉ tỉ đang nói chuyện với Giang lão thái y, vì tiếng quá nhỏ, nên không
biết họ đang nói gì. Không lâu sau, Giang lão thái y đứng dậy cáo từ, tỉ tỉ tiễn đến tận cửa, thần sắc nặng nề, mày chau ủ dột.
Nàng vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì thấy cung nhân lại đưa một người vào, người đó vóc dáng như ngọc, áo xanh phấp phới, chẳng phải là Giang Vãn Y đó sao?
Khương Họa Nguyệt và Giang Vãn Y nhỏ giọng trao đổi vài câu tiếp đó
lại tiến vào nội thất bắt đầu chẩn mạch, lấy mấy thứ ra cho hắn xem. Như thế nửa canh giờ trôi qua, Giang Vãn Y đứng dậy, đeo hòm thuốc đi ra.
Khương Trầm Ngư ngồi trên ghế quan sát từ nãy giờ cũng vội vàng đứng
dậy, có chút hoang mang nhìn Giang Vãn Y và tỉ tỉ không biết có phải ảo
giác hay không, sắc mặt của tỉ tỉ nhìn có vẻ càng buồn rầu hơn.
Khương Họa Nguyệt tiễn Giang Vãn Y ra ngoài xong cứ đứng bất động bên cửa rất lâu. Khương Trầm Ngư không kiềm được tiến đến kéo ống tay áo
nàng hỏi: “Tỉ tỉ, tỉ sao thế?”.
Mắt Khương Họa Nguyệt đỏ lên, nước mắt rớt xuống.
Những giọt nước mắt này rơi xuống đường đột như thế, khiến Khương
Trầm Ngư giật mình, cuống quýt hỏi: “Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì
vậy, tỉ đừng khóc, các thái y nói thế nào?”.
Khương Họa Nguyệt một tay túm chặt tay nàng, không ngừng run rẩy, mấy lần mở miệng đều nghẹn ngào không nói nên lời. Thấy tình cảnh này,
Khương Trầm Ngư đành dìu nàng vào nội thất trước, sau khi đuổi đám cung
nhân ra mới khẽ nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Khương Họa Nguyệt ngẩng đầu, nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt cũng chẳng
buồn lau, chỉ bấu lấy tay nàng, không ngừng kêu: “Trầm Ngư, Trầm Ngư…”.
Mỗi tiếng nàng gọi, Trầm Ngư đều thưa, tiếng sau dịu dàng hơn tiếng trước.
“Trầm Ngư, ta ta… ta phải làm thế nào? Ta phải làm thế nào mới được đây?”.
“Tỉ tỉ, rốt cuộc làm sao?”. Khương Trầm Ngư luôn cho rằng, luận về
làm người, so với nàng tỉ tỉ chu đáo và lão luyện hơn rất nhiều, dù
trong lòng có suy nghĩ gì cũng không hề thể hiện ra ngoài, hai nàng từ
nhỏ tới lớn bên nhau, liệu đã mấy lần Họa Nguyệt có dáng vẻ như thế này? Không biết sự tình gay go đến đâu, mà có thể khiến người chị xưa nay
luôn tự tin đầy mình của nàng khóc lóc như một đứa trẻ. Sau khi cha con
họ Giang rời đi, Họa Nguyệt thành ra thế này, lẽ nào…
“Tỉ tỉ, tỉ bị bệnh sao? Bệnh rất nặng sao?”.
Khương Họa Nguyệt nghẹn ngào gật đầu.
Trái tim Khương Trầm Ngư chùng xuống, bất giác nắm chặt tay Họa
Nguyệt, hỏi: “Là bệnh gì? Nghiêm trọng thế nào?”. Tuy tỉ tỉ quanh năm
bốn mùa thường cảm gió cảm mạo, bệnh vặt liên miên, nhưng cũng đâu phải
là ốm yếu quá, lần này mắc phải bệnh gì mà khiến cho tỉ tỉ hoảng hốt sợ
hãi đến mức đó.
Khương Họa Nguyệt hé miệng; nhìn quanh, ánh mắt càng thê lương hơn:
“Ta ta… muội muội, đời này e rằng, ta… không thể… không thể có con
được…”.
Khương Trầm Ngư phút chốc sững sờ, trong đầu trống rỗng, đến khi tỉnh táo trở lại, phản ứng đầu tiên là: “Tại sao? Cha con họ Giang nói vậy
ư?”.
“Muội còn nhớ loại thuốc rất thơm mà ta luôn uống đó không?”.
Khương Trầm Ngư gật gật đầu.
“Kỳ thực, ta, ta đã cư kinh(6) rất lâu rồi… mà những thứ thuốc đó,
uống suốt mà vẫn không thấy khỏi, ta lo lắng, cuối cùng không nhịn được
bèn mời Giang Vãn Y tới xem bệnh, hắn được gọi là thần y, y thuật cao
minh hơn cả đám thái y, kết quả, hắn nói với ta…”. Khương Họa Nguyệt nói đến đây liền không thể nói tiếp được.
Khương Trầm Ngư nheo mắt: “Là Giang Vãn Y nói với tỉ, tỉ không thể có thai ư?”, Họa Nguyệt liền gật đầu, nàng đứng bật dậy, bước ra ngoài,
khiến Khương Họa Nguyệt giật bắn mình, vội vàng kéo nàng lại: “Muội định làm gì?”.
“Muội có chuyện muốn hỏi hắn ta”.
“Đừng! Trầm Ngư, chuyện này…”. Chuyện này che đậy e còn không kịp, sao có thể loan rộng ra ngoài.
“Nhưng!”
Khương Họa Nguyệt níu chặt nàng, nói: “Muội đi hỏi hắn cái gì? Hỏi
hắn có chẩn đoán sai không ư? Hỏi hắn có thuốc trị không ư? Những điều
đó ta đều hỏi rồi. Cơ thể của ta, ta là người rõ nhất… Nhớ năm đó, lúc
hoàng thượng sủng ái ta nhất, đêm đêm ở lại, mà đều không có được giống
rồng, huống hồ bây giờ nhan sắc héo mòn, ân điển thưa thớt…”.
“Tỉ tỉ…”.
Khương Họa Nguyệt ôm lấy eo nàng, giống như đứa trẻ ôm chặt lấy mẹ, nói: “Ta sợ lắm… muội muội… ta sợ lắm”.
Khương Trầm Ngư cũng ôm chặt tỉ tỉ vào trong lòng, chỉ cảm thấy trái
tim yếu ớt trôi bồng bềnh, trĩu dần xuống. Nàng biết Khương Họa Nguyệt
đang sợ điều gì. Có thể nói, cuộc hôn nhân của Họa Nguyệt chỉ có một mục đích là che chở cho cả nhà. Hiện giờ, ngôi hậu để trống chính là lúc
các phi tần có cơ hội lên ngôi, ai có thể sinh được con rồng cho hoàng
thượng thì người đó có khả năng trở thành hoàng hậu mới. Nhưng