
u, phụ thân thường ngồi ở đây uống rượu, hát những
bài hát mà nàng nghe không hiểu, mỗi lần như thế, nàng đều cực kỳ oán
ghét phụ thân nàng, nhưng khi ông không uống rượu, lại rất dịu dàng vẽ
lông mày cho mẫu thân, giúp nàng tết tóc, thế nên, những lúc đó nàng đã
quên sạch sự đáng ghét của ông, cảm thấy mình rất yêu ông; ngoài ra còn
có một chiếc giường, một chiếc tủ, trong chiếc tủ là toàn bộ gia sản của họ.
Nàng bước tới mở chiếc tủ bị gẫy một chân đó ra, bên trong có treo
vài bộ y phục, tất cả đều bằng vải thô, có chiếc hoa văn rất mộc mạc,
thô ráp, sau đó, nàng lại sờ đến chiếc gương, trên gương đã hoen đầy rỉ
đồng xanh, nàng giơ lên soi thử, người trong gương xa lạ làm sao.
Người này… có đúng là nàng không?
Người này, tại sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy, làn da khỏe mạnh luôn hồng hào của nàng đã đi đâu mất rồi?
Người này khẽ cười, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, khóe môi đầy mỉa
mai, có vẻ cay nghiệt biết bao. Nhưng nàng nhớ, nàng vốn cười rất đẹp,
rất rạng rỡ, rất phóng khoáng mà.
Người này thoạt nhìn rất trẻ trung, chẳng qua chỉ mười bảy tuổi, tư
dung đương kỳ diễm lệ nhưng nhìn kỹ, góc mày khóe mắt đều tiều tụy mệt
mỏi, đầy vẻ già nua.
Người này… người này là ai vậy?
Nàng vội vứt chiếc gương không dám nhìn tiếp, loạng choạng lùi về
phía sau, liền va phải góc giường, cả người ngã về phía sau, sõng soài
dưới đất.
Bụi đất cuộn bay mù trời. Nàng bắt đầu ho, mà chính lúc đó, nàng nghe thấy một tiếng thở dài, rất khẽ rất khẽ, rớt vào trong lòng, lại biến
thành rất nặng nề.
Đột nhiên nàng bật dậy, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy chàng đứng bên ngoài cửa sổ.
Chính xác mà nói, là chàng đứng ở bên ngoài lỗ hổng đã không còn cánh cửa sổ.
Mưa vẫn rơi, người đó không biết kiếm đâu được chiếc ô bấy giờ đang giương ô đứng bên ngoài nhà, im lặng nhìn nàng.
Và thế là hồng trần chuyển nghịch trong phút chốc, thời gian đảo
ngược trong nháy mắt, dường như trở về bốn năm trước, như lần đầu nàng
gặp chàng. Khi đó, chàng cũng mặc một chiếc áo trắng không vương bụi
trần, cầm một chiếc ô giấy cán trúc, đắm chìm trong làn mưa xuân như thế này.
Nàng còn nhớ, trên chiếc ô đó vẽ một cành hồng hạnh, đỏ tựa như đóa hoa tươi nàng ôm trong lòng khi ấy.
“Cành hoa hạnh này bao nhiêu tiền?”.
“Mười văn tiền”.
Cảnh tượng trong mộng trùng điệp với hồi ức, hóa ra đã trôi qua lâu đến thế, nhưng nàng chẳng hề quên một mảy may.
“Sao ngươi lại đến đây?”. Nàng lên tiếng, như nói mơ.
Người đó đứng bên ngoài, đáp: “Ta nhìn thấy một người giống nàng nên đi theo, quả nhiên là nàng”.
Nàng mở to đôi mắt mênh mang sương mù, mỗi tiếng nói ra đều rất cứng nhắc: “Hoa hạnh chưa nở”.
Một tia đau khổ lướt qua trên gương mặt người đó, người đó khẽ thở
dài: “Đúng thế, hoa hạnh chưa nở…”, Y bào của hai người đều run lên bần
bật, không biết là cơ thể hay là trái tim đang run rẩy. Nàng đột nhiên
bấu lấy bệ cửa sổ, chìa một tay về phía chàng: “Chàng vào đây!”.
Người đó nhìn nàng chăm chú, lắc đầu.
“Vậy ta ra ngoài!”. Nàng vừa nói vừa xốc váy chuẩn bị trèo qua cửa sổ. Nhưng, người đó vẫn lắc đầu. “Tại sao?”.
Người đó mỉm cười với nàng, trong nụ cười lại chất chứa sự chua chát: “Nàng không biết tại sao ư? Hy Hòa, nàng thực sự không biết tại sao
ư?”.
Nàng choàng tỉnh, bỗng nhớ ra hóa ra mình tên là Hy Hòa.
Mà Hy Hòa là ai? Đương kim sủng phi của Bích quốc, hoàng hậu tương lai.
Thế nhưng, giờ này phút này, nàng nhìn nam tử đứng ngoài cửa sổ đó,
trong lòng giống như bị một lưỡi dao cùn cứa qua cứa lại, vì không thể
dứt khoát cắt đứt, ngược lại càng bị giày vò hơn.
“Chàng sắp lấy Khương Trầm Ngư sao?”.
Chàng cúi thấp đầu, thanh âm tựa như từ xa vọng đến, nghe không chân
thực: “Liên hôn hai tộc Cơ, Khương đều có lợi cho hai tộc. Hơn nữa… Hy
Hòa, hoa hạnh sẽ không nở, không bao giờ nở nữa…”.
“Chàng lừa ta!”. Nàng đột nhiên nổi giận, mặt mày bắt đầu méo mó,
“Chàng lừa ta, chàng lừa ta, chàng lừa ta! Chàng nói năm ta mười sáu
tuổi sẽ lấy ta, kết quả ta lại vào cung, trở thành phi tử của hoàng đế!
Chàng nói khi hoa hạnh nở sẽ dẫn ta đi ngắm hoa, nhưng chàng lại đi ngắm hoa với người khác! Còn bây giờ, chàng còn sắp lấy người khác…”.
Thanh âm như chìm dưới đáy nước, lúc nổi lên trên mặt nước liền biến
hình, nàng bưng mặt khóc không thành tiếng. Nỗi ấm ức to lớn tựa sóng bể cuộn trào ập tới, không khí bị cướp mất trong chớp mắt, không thể hít
thở…
Hy Hòa hét lên một tiếng chói tai, một lần nữa kinh hãi ngồi bật dậy, bỗng nhiên nhận ra hóa ra lại là một giấc mộng Nam Kha.
Căn nhà vẫn là căn nhà đổ nát đó, nàng ngồi trên chiếc giường ván gỗ
phủ đầy bụi bặm, nhìn chiếc xà ngang trên đầu bỗng nhớ tới mẫu thân đã
từng treo cổ trên chiếc xà ngang này.
Ngày đó, nàng đi bán hoa trở về, khẽ đẩy cửa một cái, liền nhìn thấy
hai chiếc hài thêu hoa đung đưa đung đưa, trên hài còn thêu hoa sen mà
mẫu thân thích nhất. Chiếc bóng trên mặt đất cũng đưa qua đưa lại, kéo
rất dài…
Mưa bên ngoài càng lúc càng to, hắt qua ô cửa sổ vào bên trong, ướt
cả mặt đất, trong không khí tràn ngập hơi nước mịt mờ, buồn