
bánh đậu xanh thiếp làm, đảm bảo không có
quân cờ đâu”.
Giọng nói nhòa đi, trôi xa dần. Một giọng nói khác rõ ràng hơn dội tới: “Công tử! Công tử!”.
Cơ Anh bừng tỉnh, cảm thấy mặt hơi lạnh, ngẩng đầu lên, hóa ra trời
đã đổ mưa. Hai người vội vàng chạy đến chiếc đình gần nhất, chàng nhìn
cơn mưa đến bất chợt bên ngoài, có chút ngậm ngùi, nói: “Trời có mưa gió bất thường, cổ nhân thực không lừa ta”.
Khương Trầm Ngư sửa lại tóc tai, chúm chím cười: “Mưa xuân quý như dầu”.
“Tiểu thư thích mưa?”.
“Vâng”. Nàng nhìn hoa lê tắm trong màn mưa tựa sương mù, mỉm cười
nói: “Không có mưa, sao những đóa hoa này nở được? Hơn nữa hoa lê trong
mưa vốn là mỹ cảnh tuyệt vời chốn nhân gian”.
Ánh mắt Cơ Anh trầm xuống, giọng nói xa xôi đó lại lần nữa thoảng về
bên tai: “Mưa? Thiếp ghét nhất là mưa! Vì hễ trời mưa, mẹ không thể mở
hàng bán mì; hễ trời mưa, cha sẽ uống say túy lúy, mỗi lần đều phải đi
đón ông; hơn nữa, hễ trời mưa, mặt đất lầy lội khó đi, khắp nơi bùn đất… Thiếp ghét nhất là trời mưa!”.
Lúc đó, giọng nói ấy trong trẻo, thanh thanh, không giống sau này, đầy vẻ uể oải và khàn đục.
Lại nhìn rừng cây trước mắt, hoa lê đang kỳ nở rộ, bừng nở rạng ngời, hoa hạnh vẫn đang chớm nụ, ảm đạm buồn bã.
Quả nhiên không phải là hai thứ giống nhau…
Khương Trầm Ngư nhìn lọn tóc trước trán chàng bị ướt mưa, đang rỏ
từng giọt, bèn lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, đỏ bừng mặt
đưa cho chàng.
Cơ Anh cảm tạ, cầm chiếc khăn đang định lau, lại không kìm nổi sững sờ: “Đây là…”.
“Đây là khăn tay của công tử, công tử còn nhớ không?”.
Cái ngày Hy Hòa trúng độc, bên ngoài Bảo Hoa cung, chàng từng dùng chiếc khăn tay này lau vết máu trên mặt cho nàng.
Tuy khi đó nó đã bị chàng vứt đi, nhưng sau đó vì chàng đi trước, cho nên nàng nói với Chu Long muốn lấy đồ, nhân cơ hội đó nhặt về, giặt
sạch rồi luôn mang bên mình. Đến nay, quả nhiên đã dùng tới.
Việc này dụng tâm cực khổ, Cơ Anh sao không biết, cầm chiếc khăn tay đó, chàng bất giác cũng trầm ngâm im lặng.
Trong khoảnh khắc, hai người đều không nói gì, không khí thoáng chút
bối rối, mà trong sự bối rối đó lại có một sự đẹp đẽ lạ lùng.
Gió xiên mưa bụi, hoa lê ngập trời. Giăng mắc như châu ngọc trên hiên đình ngũ giác.
Cảnh nền là khu rừng, chàng và nàng trong đình há chẳng phải là một phong cảnh tuyệt mỹ nhất sao?
Mà phong cảnh này lọt vào mắt một người lại hóa thành tịch liêu.
“Phu nhân, trời mưa rồi, chúng ta không mang ô, hay là quay về xe?”.
“Đúng thế, phu nhân, trời không còn sớm nữa, chúng ta ra ngoài đã
lâu, cũng nên về cung rồi. Hơn nữa, hoa hạnh ở đây đều chưa nở, chi bằng đợi hoa nở ta quay lại xem”.
Tiếng khuyên ân cần rớt lại phía sau, người được khuyên nhủ đã thu
lại cái nhìn vào hai người trong đình, sau đó, chầm chậm quay đi.
Dưới chiếc áo choàng màu tím đậm là gương mặt trắng bệch, không chút sắc máu, cũng không có biểu cảm.
Nhưng lại xinh đẹp đến kinh hãi thế tục.
Mỹ nhân cao ngạo cụp rèm mi, bỗng cười cười, nước mưa chảy xuống men
theo mép áo khoác, tí tách rơi. Nàng bắt đầu bước đi, coi chiếc xe ngựa
bên cạnh như không tồn tại, hai cung nhân nhìn nhau khó hiểu, đành đi
theo sau.
Ra khỏi Hồng viên, đi thẳng về phía Tây, nhà cửa hai bên đường từ
phồn hoa biến thành giản đơn, thô lậu, đường đi càng lúc càng hẹp, cao
thấp mấp mô, cuối cùng, bị cát đá cỏ dại che phủ.
Lúc này, vì trời mưa nên bình yên ngập đất.
Xe ngựa đi đến đây, không thể nào tiến lên phía trước được nữa, cung nhân kêu lên: “Phu nhân…”.
“Ta muốn yên tĩnh một mình, các ngươi đợi ta ở đây”. Dứt lời, nàng kéo chặt áo khoác, đi vào ngõ nhỏ.
Ngõ Hoán Sa ở phía Tây Nam của đế đô là xóm dân nghèo có tiếng.
Ở đây toàn là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ cơm không đủ ăn áo không
đủ ấm, bởi vì không có thanh niên trai tráng, nên ở đây nghèo khó túng
bẫn hơn các nơi khác, từng căn nhà nhỏ san sát như chiếc tổ chim câu,
trên mặt đất bẩn thỉu chất đầy đồ linh tinh, trong không khí tràn ngập
hỗn hợp của đủ thứ mùi lẫn với mùi thối nát.
Nàng đi qua một dãy nhà, cuối cùng dừng lại trước gian nhà cuối cùng ở cuối ngõ. Căn nhà này xem ra còn đơn sơ hơn cả các căn nhà xung quanh,
đến tường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, xem ra, chẳng bao lâu nữa là sẽ đổ sụp xuống. Trên cánh cửa gỗ bị mọt khoét thủng lỗ chỗ, lấy dây thừng cỏ kết lại thành nút thắt để khóa cửa. Nàng khẽ đẩy một cái, dây thừng cỏ đã
khô từ lâu liền tự đứt rờ i .
Đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng tối mù mù, lờ mờ nhìn thấy
rêu xanh và ẩm mốc mọc đầy trên tường, nàng đi qua, định mở cửa sổ, kết
quả là cánh cửa sổ rớt bịch xuống đất, vô số bụi đất bốc lên mù mịt.
Đúng rồi, đây là ngõ Hoán Sa, mà nàng chính là một Tây Thi khác lớn
lên ở chốn này, sau khi bay khỏi xóm nghèo này đã hóa thành phượng
hoàng.
Căn phòng nhỏ hẹp dường như không có chỗ nào có thể đặt chân; bên
trái là một chiếc bàn gỗ rất lớn, trên mặt bàn là chiếc chày cán bột,
mẫu thân từng đứng ở đây kéo mì, canh ba mỗi ngày đã thức dậy, hết ngày
này qua ngày khác, năm này qua năm khác; dưới chân tường phía bên phải
chất hàng đống hũ rượ