XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325982

Bình chọn: 9.00/10/598 lượt.

phòng lại, quay người dò xét kỹ lưỡng Tiết Thái, trong mắt lệ đã

rưng rưng, “Cháu à,… cháu chịu khổ rồi…”.

Tiết Thái quỳ sụp xuống. Tiết Minh kinh ngạc: “Cháu làm gì thế này?”.

Tiết Thái nói: “Cháu biết là cô cô cầu xin công chúa mới có thể giữ lại cái mạng này của cháu”.

Tiết Minh rầu rĩ, cũng không bảo Tiết Thái đứng dậy, thần sắc trong

đáy mắt biến đổi, cuối cùng thấp giọng nói: “Ta cứu cháu, nhưng không

phải là muốn tốt cho cháu…”.

Tiết Thái ngẩng đầu, gương mặt nhỏ như bàn tay vì quá gầy nên hai mắt lại càng to hơn, đen sẫm như mực.

“Nếu ta thực sự muốn tốt cho cháu, thì nên để cháu đi cùng ca ca tẩu

tẩu, tuy bị gán cho cái tội danh ô nhục nghịch thần, nhưng hễ chết rồi

sẽ không cần chịu khổ nữa. Nhưng ta giữ cháu lại, ta muốn cháu sống,

Tiểu Thái, cháu có biết vì sao không?”.

Mặt Tiết Thái trắng bệch không còn giọt máu, giọng nói trầm thấp: “Cô cô muốn cháu… báo thù cho Tiết gia”.

Tiết Minh tát Tiết Thái một cái rất mạnh, khiến Tiết Thái ngã ra đất, nàng lạnh lùng nói: “Nhắc lại lần nữa”.

Tiết Thái cắn chặt răng, nhắc lại: “Cô cô muốn cháu báo thù cho Tiết gia…”.

Lời còn chưa dứt, Tiết Minh lại bồi thêm một cái tát nữa: “Nhắc lại lần nữa”.

Mép Tiết Thái đã rỉ máu, nhưng sự kiên nghị trong ánh mắt lại càng

đậm thêm, nói rành rọt từng tiếng một: “Thề quyết báo thù, chấn hưng gia môn!”.

Đến đây Tiết Minh thở dài một tiếng, đưa tay đỡ Tiết Thái dậy: “Tốt

lắm, cháu phải nhớ kỹ hai cái tát ngày hôm nay của cô cô, nhớ kỹ cảm

giác đau đớn này, cũng phải nhớ kỹ lời thề mà cháu đã thề hôm nay!”.

Tiết Thái mím chặt khóe môi, cố hết sức đứng thẳng lưng. Tiết Minh

rút một chiếc khăn từ trong người ra, lau vết máu trên môi Tiết Thái,

lau đi lau lại, bỗng đưa tay ôm chặt Tiết Thái khóc nấc lên: “Xin lỗi…

Tiểu Thái, xin lỗi cháu…”.

Trong mắt Tiết Thái dâng lên một màn sương mù mịt mờ.

“Cô cô có lỗi với cháu, Tiết gia cũng có lỗi với cháu, không những

không thể cho cháu một cuộc sống yên ổn, để cháu sống một đời vô âu vô

lo, mà còn ép cháu phải nhận trách nhiệm vừa lớn lao vừa nặng nề này.

Cuộc sống sau này mà cháu phải đối diện còn đáng sợ hơn cả địa ngục, hơn nữa cháu phải một mình đơn độc đối diện, cô độc không có viện trợ, cháu không thể tin ai, dựa vào ai, mong chờ ai nữa, cháu cũng không cảm nhận được những thứ tốt đẹp, ấm áp trong cuộc sống nữa, cháu không thể an

vui trưởng thành giống những đứa trẻ khác… Cho nên, cô cô xin lỗi”. Tiết Minh vừa nói, vừa quỳ xuống đất, hành đại lễ vô cùng nghiêm trang.

Tiết Thái sợ hãi, đôi mắt càng trợn tròn hơn, nhưng chỉ có thể đứng đờ ra, không thể nhúc nhích.

“Nhưng ta thay mặt mấy nghìn người của bốn mươi chín đời Tiết gia cảm tạ cháu! Cảm ơn cháu đã báo thù cho chúng ta, cảm ơn cháu không để họ

Tiết tuyệt vong tại đây, cảm ơn cháu sẽ làm cho Tiết gia huy hoàng lần

nữa!”. Tiết Minh nắm chặt tay Tiết Thái, nghẹn ngào nói: “Tiết Minh cảm

tạ đại ân của cháu!”.

Sắc mặt Tiết Thái biến đổi mấy lượt, cuối cùng hai đầu gối cũng khuỵu xuống, không nói lời nào, chỉ là dần dần cúi gập người xuống, dập đầu

ba cái trên mặt đắt lạnh lẽo.

Binh – binh – binh.

Trên trán Tiết Thái vốn đã có vết thương cũ từ ngày tranh chấp với Hy Hòa để lại, lúc này liên tiếp dập đầu xuống đất, miệng vết thương lại

rách ra, máu chảy xuống.

Tiết Minh im lặng nhìn hắn chảy máu, cũng trào nước mắt.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ bằng lụa đã rách nát, chiếu lên người hai cô cháu họ, cũng thấm mấy phần trang trọng mà tiêu điều.

Một canh giờ sau, Khương Trầm Ngư đón Tiết Thái về Gia Ninh cung,

thấy hai bên má hắn sưng húp, tuy không biết nguồn cơn, nhưng biết là bị đánh, bèn lấy một quả trứng gà nóng tới xoa cho hắn, Tiết Thái vẫn chối từ, nhưng nàng nói: “Ngươi hiện giờ là nô lệ của hầu gia, đại diện cho

hầu gia, nếu để ngươi xuất cung với bộ dạng như thế này, hầu gia sẽ mất

thể diện”.

Lúc đó hắn mới đứng im, ngoan ngoãn để nàng lăn mặt.

Sau thời gian chừng một chén trà, cung nữ tới báo, xe ngựa của Kỳ Úc

hầu đã tới, đón Tiết Thái quay về. Khương Trầm Ngư hỏi: “Hầu gia có tới

không?”.

Cung nữ đáp: “Chỉ thấy xe ngựa, không thấy người”.

Khương Trầm Ngư có chút thất vọng, Khương Họa Nguyệt bên cạnh nói

đùa: “Trông cái bộ dạng chả ra sao của muội kìa! Ngày cưới chẳng phải đã quyết định rồi sao? Chỉ nửa tháng nữa là muội đã gả cho hắn, bây giờ

một khắc mà cũng không đợi được à?”.

Ánh mắt Tiết Thái lóe sáng, thoáng tia kinh ngạc.

Khương Trầm Ngư đỏ mặt nói: “Tỉ tỉ, tỉ lại cười người ta…”.

“Ta cười muội thì không sao, sợ nhất là người thiên hạ đều cười muội, sắp thành thân rồi, phải tránh điều tiếng chứ”.

“Muội… muội không nói chuyện với tỉ nữa!”. Khương Trầm Ngư vừa kéo tay Tiết Thái vừa nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài”.

Tiết Thái đi theo nàng được mấy bước, bước chân chậm lại, Khương Trầm Ngư cúi đầu hỏi: “Sao thế?”.

“Ngươi…”, Tiết Thái cắn môi, vẻ mặt kỳ quái, “Ngươi là hôn thê tương lai của Kỳ Úc hầu?”.

Khương Trầm Ngư nghĩ một lát liền cười: “Đúng thế, cũng là nữ chủ tử

tương lai của ngươi. Bây giờ muốn lấy lòng ta sao? Muộn rồi!”.

Tiết Thái cúi gằm mặt, không