XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325955

Bình chọn: 10.00/10/595 lượt.

ng thực ra, đối với hắn mà nói, có lẽ thà kiêu ngạo mà chết

đi, còn hơn sống uất ức, thừa thãi thế này?

Khương Trầm Ngư quay người, lặng lẽ dẫn đường, từ Gia Ninh cung đến

Càn Tây cung, suốt dọc đường, chỉ nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng

của đứa trẻ sau lưng, trái tim nàng càng lúc càng chùng xuống.

Rẽ khỏi cổng vòm, phía trước đã là Động Đạt kiều, chính lúc này, họ nhìn thấy Hy Hòa.

Hy Hòa dựa lan can, đang cho cá ăn bên hồ, không biết vì sao, bên

cạnh không có cung nhân nào theo hầu. Từ sau sự kiện trúng độc, nàng

luôn nằm trên giường bệnh, không gặp người ngoài, vì thế tuy Khương Trầm Ngư nhiều lần vào cung, nhưng sau lần đánh đàn đó, đây là lần đầu tiên

nàng gặp Hy Hòa.

Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người Hy Hòa, vẫn là áo trắng hơn

tuyết, yểu điệu tha thướt, từ trong cử chỉ toát ra vẻ lười biếng hững

hờ. Dường như dù bất cứ lúc nào gặp nàng, nàng đều có dáng vẻ chán ghét

thế gian này, nhưng lại mang vẻ kiều mĩ đặc biệt.

Hy Hòa nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn Khương Trầm Ngư trước tiên, kế đó ánh mắt rơi xuống Tiết Thái, gương mặt lóe lên thần sắc vô

cùng phức tạp. Khương Trầm Ngư còn chưa kịp nhìn ra đó rốt cuộc là biều

cảm gì, nàng đã cười.

Cười rất tà ác.

“Sao ngươi vẫn chưa chết?”. Nàng hỏi Tiết Thái như vậy.

Sắc mặt Tiết Thái đột nhiên biến đổi, giống như một chiếc mặt nạ, từ trán nứt một vết, cuối cùng lan rộng ra toàn bộ, vỡ tan.

Hy Hòa đi quanh hắn một vòng, bỗng lấy một vật từ trên cổ hắn xuống,

Khương Trầm Ngư nhìn thấy, đó chính là miếng cổ bích ngàn năm mà Yên

vương ban tặng.

“Đây là Băng Ly trong truyền thuyết?”. Hy Hòa liếc xéo Tiết Thái, sắc mặt Tiết Thái vô cùng khó coi, hai bờ môi mím chặt, mắt lại càng trợn

to hơn, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong đó.

“Nghe nói ngươi đã bị biến làm nô lệ, đã là nô lệ, thì không cần đeo

thứ quý giá như thế này”. Hy Hòa nói rồi, đeo miếng cổ bích lên cổ mình, “Ta tịch thu”.

Tiết Thái cắn chặt môi, cả người run lên vì giận dữ. Khương Trầm Ngư

chứng kiến, không nhịn được lên tiếng: “Phu nhân, Băng Ly này là Yên

quốc quốc chủ ban tặng, phu nhân lấy đi, nếu Yên vương biết, e rằng

không thỏa”.

“Có gì không thỏa?”. Hy Hòa quay đầu, ánh mắt sáng rỡ, xinh đẹp vô hạn, “Lẽ nào ta không xứng với cổ bích này?”.

Khương Trầm Ngư nhất thời cứng họng, Hy Hòa lại tươi cười, cúi xuống

áp sát vào mặt Tiết Thái, nói với giọng cực kỳ dịu dàng: “Đúng là phong

thủy luân hồi, ban đầu trên cầu này, ngươi mắng ta, lại làm ngựa của ta

kinh sợ, hại ta ngã xuống nước, lúc đó ngươi chưa từng nghĩ đến sẽ có

ngày hôm nay?”.

Trong đôi mắt Tiết Thái là một tầng hơi nước mờ mịt che phủ. “Không cam lòng sao? Oán hận sao? Ha! Ha ha ha ha…”.

Hy Hòa buông một tràng cười lớn. Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh thở

dài, tiểu nhân đắc chí như thế, giậu đổ bìm leo như thế, đối phó với một đứa trẻ như thế, đâu hà tất phải vậy?

Hy Hòa cười xong, vỗ vỗ vào má Tiết Thái: “Vậy thì, hãy tiếp tục sống đi, mang theo sự oán hận và không cam lòng này, nhịn nhục mà sống tiếp. Chỉ có sống lâu hơn ta, ngươi mới có thể lấy lại Băng Ly, đương nhiên,

tiền đề là – nếu thực sự có một ngày như thế”. Nói đoạn, quay mình

nghênh ngang bỏ đi.

Dọc đường, đều nghe thấy tiếng cười đắc ý vênh vang của nàng. Mà Tiết Thái vẫn đứng không nhúc nhích ở chỗ cũ.

Khương Trầm Ngư đi tới nắm lấy tay hắn, bàn tay nhỏ lạnh ngắt mà run

lẩy bẩy, nàng thở dài thật khẽ: “Đừng nghĩ nhiều chúng ta đi thôi. Cô cô của ngươi đang chờ đó”.

Tiết Thái ngước mắt lên, trong đôi mắt rưng rưng đó, thứ tồn tại

không phải là oán hận, mà là một thứ còn sâu đậm hơn cả sự căm hận. Hắn

từ từ rút tay ra khỏi tay nàng, cúi đầu nói: “Vâng”.

Khương Trầm Ngư biết, nhà hắn gặp biến cố lớn, vì thế hắn đã trở

thành kẻ không tin vào bất cứ ai khác, trọng lòng một khi đã có khúc

mắc, không thể trong thời gian ngắn là tháo gỡ được mà phải dần dần. Nên nàng không nhiều lời nữa, tiếp tục dẫn đường.

Đến Càn Tây cung, vừa bước vào cửa liền nghe thấy Tiết Minh gọi to trong phòng: “Là Tiểu Thái đến phải không?”.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Tiết Minh một thân áo trắng, không phấn son lao ra ngoài, nhìn thấy Tiết Thái, hai mắt hoe đỏ ôm đầu khóc lớn,

“Trời thương xót, đúng là Tiết Thái… Tiểu Thái, cháu của ta…”.

Lúc này Tiết Thái lại rất bình tĩnh, khẽ đỡ lấy tay nàng, nói: “Cô cô, Tiểu Thái đến thăm cô cô. Có gì vào trong nói”.

Tiết Minh nhìn Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh, thầm biết lúc này không phải là lúc thương cảm, lập tức lau nước mắt nói: “Nhất thời thất lễ,

khiến Khương tiểu thư chê cười, mời vào trong”.

“Không cần đâu”. Khương Trầm Ngư nghĩ, hai cô cháu họ có nhiều điều

riêng tư cần nói, mình ở lại sẽ bất tiện, bèn nói: “Gia tỉ hãy còn đợi

trong cung, Trầm Ngư xin về trước, một canh giờ sau lại đến đón tiểu

công tử”.

Tiết Minh cảm kích đáp: “Đa tạ Khương tiểu thư”.

Đợi đến khi bóng nàng khuất tầm mắt, Tiết Minh mới nghiêm mặt, nắm

lấy tay Tiết Thái: “Vào đây với cô cô”. Hai người bước vào nhà, nàng

quan sát bốn bề một lượt, thực sự tin rằng không có ai giám sát mới khóa cửa