
g Phi. Nghĩ đến người
này nhẫn nhục mười năm, không kìm được cảm khái: “Hắn vốn là người Lạc
thành, cuối cùng đã chọn Lạc thành là nơi kết thúc tất cả”.
Khương Hiếu Thành nói: “Chẳng trách ngày đó Kỳ Úc hầu dặn dò đưa đầu
Tiết Túc đến Lạc thành, ta lại cho rằng y chỉ đơn thuần là muốn thay
hoàng thượng thị uy, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là đưa cho Tiết Hoằng
Phi, à không, Chu Thắng một chỉ thị ngầm – một đầu đổi lấy một đầu”.
“Hay cho câu một đầu đổi lấy một đầu”. Khương Trọng khen ngợi. “Tiếc thay cho một nhân vật như thế!”.
Khương Trầm Ngư lắc đầu nói: “Hắn đúng là một nhân tài, nếu được
triều ta sử dụng, ắt sẽ làm nên nghiệp lớn. Nhưng người như vậy, sống
chỉ vì một mục đích duy nhất là báo thù, đến nay thù lớn đã báo, lại
thêm Tiết Hoài tuy là kẻ thù, nhưng mười năm làm cha con, ít nhiều cũng
có tình cảm, hắn tự tay giết chết người đề bạt hắn coi trọng hắn, e rằng đối với hắn mà nói, cái chết lại là sự giải thoát tốt nhất”.
Khương Trọng đứng ngẩn hồi lâu, lại nhìn nàng, thần sắc trở nên phức
tạp: “Sự cố chấp cương nghị của Chu Thắng tuy khiến người ta xúc động,
nhưng tài trí của Cơ Anh lại khiến người ta run sợ. Ngày đó, hoàng
thượng bỗng nhiên đối chọi với Tiết gia, ta còn cho rằng việc lần này
quá gấp gáp, gần như lỗ mãng, bây giờ nhìn lại, bọn họ rõ ràng đã tính
toán kỹ từng bước. Đầu tiên là lấy cớ thái hậu bệnh nặng để cách ly, lại bắt giam hoàng hậu, nổi giận chém quốc cữu để khích Tiết Hoài; cuối
cùng lợi dụng nghĩa tử được Tiết Hoài tín nhiệm nhất, một chiêu rút củi
đáy nồi, nhẹ nhàng mà phá tan cơ nghiệp trăm năm của Tiết gia. Những thứ mà chúng ta nhìn thấy rõ ràng chỉ có ngần đó, còn những thứ mà chúng ta không biết còn nhiều hơn nữa… Làm quan cùng triều với những người như
thế, đúng là có chút đáng sợ…”.
Khương Hiếu Thành cười hì hì, nói: “Không sao không sao, dù sao chúng ta cũng sắp kết thành thông gia rồi, chỉ cần thành người mình, tất cả
đều dễ nói, đúng không, muội muội? Muội muội như hoa như ngọc, băng
tuyết thông minh của ta, lẽ nào không xứng với Kỳ Úc hầu sao?”.
Khương Trầm Ngư mỉm cười, không nói gì, nhưng cảm giác bất an trong
lòng càng lúc càng dâng lên. Nàng sớm đã biết công tử tài trí vô song,
bây giờ nghĩ lại, lại thấy chàng cơ trí gần như yêu ma. Công tử thông
minh như thế, lẽ nào thực sự nhìn không ra màn kịch nhỏ của nàng sao?
Hay là, rõ ràng đã nhìn ra rồi, nhưng vẫn có ý không bóc trần? Khi mình
bày binh bố trận, có phải kỳ thực là đang từng bước rơi vào cạm bẫy
không thể đoán định nào đó không? Nàng bỗng cảm thấy có chút sợ hãi. Bên tai nghe thấy tiếng ca ca nói: “Cho dù thế nào, kết cục này cũng không
tồi. Tiết Hoài đã chết, nỗi lo trong tâm đã trừ, hoàng thượng sẽ mau
chóng về triều, đến lúc đó, lập tức sẽ bàn đến hôn sự của Trầm Ngư”.
Trong lòng nàng lại run rẩy, mí mắt giật không ngưng, khi tâm thần
còn bất định, bên ngoài có a hoàn gõ cửa, là tiếng Ác Du: “Tam tiểu thư, tam tiểu thư…”.
“Có chuyện gì?”.
“Hoàng Kim Bà đến rồi, bây giờ đang ở ngoài đại sảnh, phu nhân hỏi tiểu thư có qua một chút không”.
Khương Hiếu Thành bước qua mở cửa phòng, cười nói: “Xem cái gì?”.
Hoàng Kim Bà đứng bên cạnh giải thích: “Sáng sớm tôi đến phủ hầu gia, họ đưa ra ba ngày để nhà ta chọn lựa, xem xem ngày nào là tiện nhất. Ba ngày này đều là ngày tốt, lần lượt là mùng bảy tháng tư, mười lăm tháng năm và hai mươi ba tháng bảy. Theo ý kiến của tôi, càng sớm càng tốt,
nhân dịp hoàng thượng thắng trận, nhân không khí vui vẻ thu xếp xong hôn sự. Chọn ngày mùng bảy tháng tư đi, còn hai mươi ngày nữa, hoàn toàn
tặng kịp thư lễ, nến lễ, pháo lễ”.
Khương phu nhân gật đầu, nói: “Ta cũng ưng ngày này!” “Trầm Ngư, ý con thế nào?”.
Khương Trầm Ngư cúi đầu: “Xin mẫu thân làm chủ”.
Khương phu nhân cười nói: “Vậy được, vậy phiền Hoàng Kim Bà đưa tin, chúng ta chọn ngày mùng bảy tháng tư”.
“Tôi đi ngay đây”. Hoàng Kim Bà hoan hỉ cáo từ.
Hoàng Kim Bà đã ra về, hai a hoàn Hoài Cẩn, Ác Du liền tiến lên vừa
cười vừa hành lễ, nói: “Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng phu nhân!”.
“Khéo miệng lắm”. Khương phu nhân cười vang thưởng cho hai a hoàn,
quay lại thấy Khương Trầm Ngư sắc mặt buồn bã như đang nghĩ ngợi gì, bèn đẩy nàng một cái, hỏi: “Nghĩ gì thế chuyện vui như thế, sao con lại có
vẻ mặt đó?”.
Khương Trầm Ngư khẽ nói: “Mẹ… con hơi sợ…”.
Khương phu nhân ôm nàng, đến trước cửa sổ, nói: “Ngốc ạ, sợ cái gì chứ?
Con gái lớn thì phải gả chồng, hơn nữa nhà chồng tốt như thế, trượng
phu tốt như thế, nhân duyên tốt cầu còn không được, con sợ cái gì?”.
“Con sợ”, có lẽ giọng nói của mẫu thân quá dịu dàng, lại có lẽ cảnh
sắc hoa xuân hé nở bên ngoài cửa sổ quá diễm lệ. Khương Trầm Ngư chìm
đắm trong xúc cảm dịu dàng, nói ra những lời thật lòng nhất, “Con sợ
công tử cưới con là họa không phải là phúc”.
Khương phu nhân sững người: “Gì cơ?”.
“Bởi vì con là con gái của Khương gia”. Khi nói câu này, trên gương
mặt Khương Trầm Ngư hiện lên vẻ bi thương, vẻ bi thương đó nhàn nhạt
nhưng quấn chặt, lau cũng không hết.
“Nếu liên hôn lần này có thể khiến hai nhà Khương, C