
ia và Diệp gia là
thân thích, cho nên để Hy Hòa phu nhân và hắn nhận tổ quy tông, phong
thưởng tước hầu, lại phái đi sứ Trình quốc, chữa bệnh cho Trình vương.
Không sai, đó chính là lai lịch của Giang Vãn Y.
Là sư muội đồng hành, có quan hệ mật thiết với hắn, nàng còn thấy
được nhiều hơn: Hắn tính tình ôn hòa, cực kỳ quan tâm người dưới, không
hề kiêu ngạo.
Hắn cẩn thận chu đáo, luôn toàn tâm toàn lực quên ăn quên ngủ chữa bệnh cho người khác.
Hắn còn có một trái tim vô cùng dịu dàng, vô cùng từ bi, ôm hoài bão
tế thế cứu người, không phân sang hèn, coi mọi người bệnh như nhau…
Một người như thế, một người như thế… nếu tất cả đều là giả tạo…
Thật là đáng sợ.
Khương Trầm Ngư nắm chặt hai tay, muốn kiềm chế bản thân giữ bình
tĩnh, nhưng ngón tay nàng run mãi run mãi, không sao dừng lại được.
Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng hoảng loạn, từ từ nghĩ, chắc chắn, chắc
chắn có thứ gì bị bỏ qua hoặc quên mất, bình tĩnh nào, nghĩ kỹ xem, có
thể làm được, nhất định có thể…
Nàng nhắm mắt, hít thở thật sâu, hít vào thở ra mười lần mới mở mắt.
Hoài Cẩn lo lắng nhìn nàng, “Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?”.
Ánh mắt Khương Trầm Ngư đậu trên tay Hoài Cẩn: “Trên cổ tay ngươi buộc cái gì đó?”.
Hoài Cẩn sững ra, giơ tay lên: “Tiểu thư nói sợi dây đỏ này à? Là năm ngoái em theo phu nhân đến Định Quốc tự lễ Phật xin được đấy”.
“Có thể tháo ra cho ta xem không?”.
Hoài Cẩn lập tức cởi sợi dây đỏ đó ra, Khương Trầm Ngư cầm lấy, tỉ mỉ xem xét, mấy sợi chỉ bện xoắn, xỏ qua ba hạt châu trắng một hạt châu
đỏ, bện rất tinh xảo. Đôi mắt nàng từ đậm sang nhạt, lại từ nhạt sang
đậm. Cứ thế sau một thời gian dài, nàng bỗng kêu lên thất thanh, trong
mắt như có một ngọn lửa bùng lên, sáng rỡ lạ thường: “Hóa ra là thế!”.
“Tiểu thư! Cái gì là thế”.
Khương Trầm Ngư đứng dậy, vì kích động nên bước mấy bước về phía trước, lẩm bẩm: “Hóa ra là thế, thật sự là như thế sao?”.
“Tiểu thư?”.
Khương Trầm Ngư nắm chặt sợi dây đỏ, hôm nay là ngày mùng bảy tháng
sáu, còn hai mươi hai ngày là đến sinh nhật Trình vương. Mệnh lệnh của
Chiêu Doãn là đánh cắp bí mật và cưới được công chúa. Nhưng bây giờ xem
ra tình huống rõ ràng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Khương Trầm Ngư hạ rèm mi, còn hai mươi hai ngày… Ngoài cửa có người gõ cửa.
Hoài Cẩn mở cửa ra, thấy Lý Khánh khom mình bẩm: “Ngu cô nương, có thiếp mời gửi tới”.
Hoài Cẩn tò mò hỏi: “Ấy, trong cung lại thiết yến à?”.
Lý Khánh đáp: “Đúng là mời dự yến, nhưng không phải trong cung, mà là…”.
Lão còn chưa nói hết, Khương Trầm Ngư đã quay lại mỉm cười, tiếp lời
với một vẻ điềm tĩnh như đã đoán trước được, nói: “Mà là Di Thù công
chúa, đúng không?”.
Hoài Cẩn nhận thiếp mời, chỗ lạc khoản, trên trang giấy màu hồng đào quả nhiên viết hai chữ “Di Thù”.
Di Thù mời hai người là nàng và Phan Phương.
Vì được Trình vương bội phần sủng ái, cho nên vị công chúa này cũng
có phủ đệ riêng như mấy vị ca ca, chỉ có điều, khi xe ngựa dừng lại ở
cuối con ngõ nhỏ, phu xe nói trước mặt là phủ công chúa, Khương Trầm Ngư vẫn hơi ngạc nhiên một chút.
Một con ngõ rất bình thường, ngoài sạch sẽ và yên tĩnh hơn những con ngõ bình thường khác thì không có điểm nào đặc biệt cả.
Hai cánh cửa phủ sơn son, mép cửa còn bong sơn, vòng đồng sáng loáng.
Một lão già lưng gù dáng dấp như quản gia đang đứng trước bậc thềm
khom lưng chờ đợi, thấy họ tới cũng không nhiều lời, hành lễ xong liền
quay lưng lại dẫn đường.
Bước qua cánh cửa là một bức tường vẽ tranh màu, không phải là long
phượng hoa cỏ thường thấy mà là hình Nữ Oa và Phục Hy đầu người thân
rắn.
Qua thềm chắn gió, lọt vào tầm mắt là một khu vườn rộng rãi, sáng
sủa, mấy gian nhà tre thấp thoáng giữa rừng sâu hồ biếc, hoa dại không
biết tên nở đầy trước cửa, khiến người ta như lạc vào chốn nông gia,
phong vị đồng quê dạt dào.
Tuy đều là những kiến trúc độc đáo, nhưng Di Thù và Di Phi không
giống nhau, Di Phi ở một phủ đệ không làm người khác kinh ngạc không
chịu thôi, còn Di Thù rõ ràng kín đáo, giản dị hơn nhiều.
Lão quản gia không dẫn họ vào trong nhà mà đi đến rừng trúc sau nhà,
từ xa đã nghe thấy tiếng giao đấu và tiếng cổ cầm. Sau khi đi vòng qua
căn nhà liền thấy trên khoảng đất trống ở hậu viện có bày mấy chiếc bàn
ghế, một thiếu nữ ăn vận như tì nữ đang gảy đàn, cách đó vài trượng, hai người đang tỉ võ, một người dùng trường thương, một người dùng trường
đao.
Không cần nói, người dùng thương chính là Di Thù, còn người dùng đao lại là Hàm Kỳ.
Hai người họ nếu nói là đang tỉ võ, chẳng thà nói là biểu diễn thì
đúng hơn. Thương tới đao đi, mang theo tiết tấu tao nhã, hợp thành một
thể với tiếng đàn, ánh trăng chiếu rọi lên hai người, trùm lên họ một
màn ngân quang bàng bạc, phối hợp với binh khí vút lên xé gió, đánh rất
đẹp mắt. Cho dù Khương Trầm Ngư không hiểu võ công, cũng cảm thấy cảnh
tượng đẹp mắt, trong lòng khoan khoái. Nhất thời cao hứng, không kìm
được bước đến vỗ vào vai người chơi đàn, ra dấu tay với nàng ta.
Thiếu nữ chơi đàn hiểu ý, im lặng đứng dậy nhường chỗ. Mà nàng ta vừa mới rời tay, Khương Trầm Ngư