
hương, chưa kịp mở
miệng, Phan Phương đã chủ động đứng dậy đi theo.
Hai người cứ thế bỏ lại đám người sau lưng mà ra về. Dọc đường gặp mấy nô bộc, họ chỉ mải làm việc của mình, không hề ngăn cản.
Sau khi nhảy lên xe ngựa, Khương Trầm Ngư cuống quýt kêu: “Đến hoàng
cung! Không, về dịch trạm! Không, vẫn nên đến hoàng cung… đợi đã…”, lời
nói hoảng loạn, nàng tự biết mình thất thố, thở dài thườn thượt xong
liền đưa tay bưng mặt.
Phan Phương trước sau vẫn im lặng nhìn nàng, bỗng ấn nhẹ lên mu bàn tay nàng: “Bình tĩnh”.
Vốn Khương Trầm Ngư đang cứng đờ người, bị y vỗ một cái, toàn thân
run bắn, hơn nữa càng lúc càng run mạnh hơn, cuối cùng nàng buông tay
xuống, ngước mắt lên đăm đăm nhìn y nói: “Phan tướng quân, chúng ta trốn mau”.
Phan Phương kinh ngạc.
Khương Trầm Ngư tóm chặt lấy tay y, nói gấp: “Chúng ta mau về dịch
trạm, phái người đến hoàng cung thông báo cho sư huynh tập hợp ở bến
cảng… Ôi không, không kịp nữa rồi!
“Chúng ta đến thẳng hoàng cung, đón sư huynh rồi đi, ngay lập tức! Ngay bây giờ!”.
Phan Phương trầm giọng hỏi: “Sao vậy? Trầm Ngư? Xảy ra chuyện gì?”.
Hết thảy nỗi sợ hãi thấp thỏm của Khương Trầm Ngư ngưng kết trong
khoảnh khắc, sau đó nàng lộ vẻ hoang mang, ánh mắt nàng không có tiêu
cự, dừng trên thành xe, thì thầm: “Canh hai đêm nay, Ngũ hầu khởi loạn,
nếu chúng ta không muốn bị cuốn vào trong đó, chỉ có cách trốn…”.
Vừa nói đến đây, xe ngựa đang chạy đột ngột dừng lại, tuấn mã lồng lên, hí lên những tiếng chói tai.
Khương Trầm Ngư vội vã vén rèm, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xong, sắc mặt tái mét: “Hỏng rồi, đã muộn rồi…”.
Phan Phương nhìn theo nàng, thấy cách đó ba mươi trượng, mấy ngàn binh sĩ đứng sừng sững ở đầu con phố.
Gió thổi qua, lá quân kỳ tung bay, trên lá cờ màu hoa hạnh thêu đồ
đằng chín con rắn, một chữ lớn thêu bằng chỉ đỏ như máu nổi bần bật:
“Tố”.
Vị tướng quân thân mang ngân tỏa khôi giáp, chừng ba chục tuổi quất ngựa đi tới trước xe, trầm giọng quát: “Xuống xe”.
Khương Trầm Ngư cắn răng, quả quyết mở toang cửa xe, nhìn hắn nói:
“Đây là xe của sứ thần Bích quốc, tướng quân đường đột ngăn cản là vì cớ gì?”.
Nam tử đó mặt không cảm xúc, nói: “Nửa canh giờ trước, trong cung truyền tin Giang Vãn Y mất tích”.
“Sư huynh ta mất tích?”. Nàng sững sờ, lập tức hỏi lại: “Vậy tướng quân phải đến dịch quán tìm, sao lại cản đường chúng ta?”.
Nam tử kia lộ điệu cười châm biếm, cực kỳ lạnh lùng thâm hiểm nói: “Hơn nữa, hắn còn dẫn theo hoàng thượng cùng biến mất”.
“Cái gì?”. Khương Trầm Ngư và Phan Phương gần như đồng thanh kêu lên, đồng thời cùng nhìn thấy vẻ kinh ngạc sợ hãi trên gương mặt đối phương.
Bây giờ đúng là thiên hạ đại loạn…
Là bó tay chịu trói hay là gắng sức phản kháng? Trong giây lát, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Khương Trầm Ngư, vẫn còn chưa quyết định,
chỉ nghe gió rít bên tai, Phan Phương ra tay nhanh như chớp, một tay bóp cổ tên tướng quân kia, lôi hắn từ trên ngựa vào trong xe.
Tên tướng quân đó kêu lên kinh hãi, ngay lập tức, Phan Phương điểm
huyệt hắn, chỉ thấy hắn mặt mày sợ hãi, đỏ dựng lên, nhưng không nói
được đến nửa l ời .
Hành động nhanh như điện xẹt, vừa bất ngờ vừa nhanh nhạy, vì thế, khi đội quân đứng chờ phía xa kia phản ứng lại, Phan Phương đã rút đao, kề
vào cổ tướng quân nọ, lạnh lùng ra lệnh: “Các ngươi nhúc nhích, hắn
chết”.
Mấy tên dẫn đầu còn lại chần chừ nhìn nhau.
Không đợi chúng chọn lựa, Phan Phương lệnh cho phu xe: “Quay đầu, về phủ công chúa”.
Phu xe sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng kéo dây cương, quay đầu xe. Ngựa vừa khua vó chạy, quân đội đã đuổi theo sau. Phan
Phương đâm vào mông ngựa, tuấn mã bị đau, hí lên một tiếng rồi chạy như
điên.
Thế nhưng, tốc độ xe ngựa không bì được với đơn kỵ(7), thấy khoảng
cách càng lúc càng bị thu hẹp, tuy đối phương nhất thời sợ ném chuột vỡ
bình, không dám bắn tên, nhưng cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng bị
bao vây bắt sống. Khương Trầm Ngư nghĩ đến đây, hô lên: “Sư Tẩu!”.
Ám vệ từ dưới gầm xe nhô lên nửa người, tay trái vung lên, chỉ nghe
một tiếng bịch, một vật nào đó rơi xuống đất nổ tung, khói vàng lan ra,
che khuất tầm nhìn của đối phương.
Phan Phương chớp thời cơ quyết đoán vứt tên tướng quân đã bị điểm
huyệt sang một bên, ôm Trầm Ngư nhảy qua cửa sổ, nhờ sự che giấu của màn khói mù mịt lăn dưới đất một vòng, rồi nhảy lên mái nhà bên cạnh đường, lại nhảy thêm mấy cái, trốn sau một mái nhà.
Xe ngựa vẫn lao về phía trước với tốc độ điên cuồng, khói dần tản đi, thiết kỵ tiếp tục truy đuổi. Cứ thế kẻ trước người sau chạy qua con phố dài.
Khương Trầm Ngư nấp trên mái nhà, nhìn thấy hết thảy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Không phải là sợ hãi nhưng hoang mang lạ lùng.
“Tiếp theo đi đâu?”. Phan Phương quay đầu khẽ hỏi, sau đó rút cánh tay đang ôm eo nàng lại.
Đi đâu?
Phủ công chúa tuy có Di Phi, nhưng bây giờ gã và Lân Tố như lửa với
nước, hơn nữa, vừa nãy Di Phi để mặc nàng bỏ đi không ngăn cản, cho thấy muốn nàng tự nghĩ cách.
Ánh mắt Khương Trầm Ngư hơi sầm xuống, mau chóng đưa ra quyết định: “Đến phố Hoa Tân