Snack's 1967
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327961

Bình chọn: 8.5.00/10/796 lượt.

đáp xuống đất, lùi lại ba bước.

Khương Trầm Ngư trong lòng lo lắng – thua rồi!

Trên sân hai người bất động, ngoài sân im lặng như tờ.

Như Ý trợn mắt, lộ vẻ không hiểu được.

Còn Di Thù giữ nguyên động tác đâm, một lúc sau, cánh tay nhấc lên,

thu hồi trường thương, nhưng thân thương và mũi thương gãy rời, đầu

thương vẫn cắm trên tay Phan Phương.

Nàng ta nhìn cây thương gãy của mình, tựa như si ngốc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phan Phương, mãi không nói gì.

Phan Phương cười nhạt: “Ta thua rồi”.

Vẻ mặt Di Thù lại biến đổi, có vẻ vô cùng cổ quái, sau chót cúi đầu,

thong thả nói: “Đã nhường…”, ngừng lại một lát, nói thêm một câu: “Đa

tạ”, lại ngừng lại như nghĩ ngợi gì đó, ngẩng đầu lên nói: “Vết thương

của tướng quân…”.

Phan Phương không để tâm, đáp: “Vãn Y trở về sẽ tự biết xử lý”.

Di Thù gật đầu, vứt cây thương cho thị vệ bên cạnh: “Chúng ta đi”. Cứ như vậy đi không còn một ai.

Nàng ta vừa đi, Khương Trầm Ngư vội vàng chạy tới, hỏi: “Tướng quân, vết thương của ngài…”.

Phan Phương giữ tay nàng lại, im lặng lắc đầu, trong mắt lóe lên một

tia dị sắc. Khương Trầm Ngư hiểu ý, dịu dàng nói: “Cho dù thế nào phải

về phòng cầm máu đã”. Nàng lập tức sai người dìu y về phòng.

Về tới phòng, nàng cho người xung quanh lui ra hết, đích thân lấy hòm thuốc, đang nghĩ phải làm – thế nào nhổ đầu thương ra, chỉ thấy cơ bắp

trên cánh tay Phan Phương đột ngột gồng lên, sau đó đầu thương tự nhiên

trồi lên, rơi cạch trên mặt bàn.

Khương Trầm Ngư vội vã cầm máu băng bó cho y, hỏi: “Tướng quân cố ý thua công chúa?”.

Phan Phương lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

“Tại sao?”.

Ánh mắt Phan Phương rơi trên mũi thương đó.

Khương Trầm Ngư cầm mũi thương lên quan sát kỹ lưỡng, Phan Phương

giải thích: “Thuật luyện sắt của Trình quốc đứng đầu bốn nước, cây

thương Di Thù sử dụng lại là tinh phẩm ngàn cây mới có một”.

Lúc trước đứng xa nhìn chỉ coi đó là một cây thương bình thường, mà

nay cầm trong tay mới biết còn có huyền cơ. Đầu thương sắc nhọn đã đành, bên trong còn giấu bảy mũi móc câu, ngoài ra còn có rãnh trũng. Tinh

xảo như thế nhưng đặt trong tay lại nhẹ bẫng, thật là khiến người ta

thán phục.

Khương Trầm Ngư nói: “Cho nên tướng quân mới cố ý thua, chịu một thương của công chúa để giữ lại mũi thương này?”.

Phan Phương lắc đầu. Thấy nàng không hiểu, bèn giải thích: “Ta giữ

lại mũi thương là cố ý, nhưng chịu một thương của công chúa là bất đắc

dĩ”.

“Hả?”.

“Bởi vì, ta muốn cứu nàng ấy”.

“Cái gì? Sở dĩ Phan Phương thua là vì hắn muốn cứu Di Thù?”.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác của dịch trạm, kết luận tương tự cũng được nói ra từ miệng một người khác.

Trong căn phòng bố trí đơn giản nhưng cực kỳ thoải mái, nam tử mặc áo tím mỉm cười: “Không sai, chính là để cứu người”.

Như Ý bĩu môi: “Sao có thể thế được? Khi đó rõ ràng thần nhìn thấy hắn không thể trốn được…”.

“Trước đó, có phải Di Thù đã dùng chiêu Phi Long Quy Hải, còn Phan Phương dùng thương chặn lại, mượn lực thuận thế bay lên?”.

Như Ý cả kinh: “Không phải thánh thượng không có mặt ở đó sao? Làm sao người biết được?”

Cát Tương được thể xen vào: “Phì, trên đời có chuyện gì mà thánh thượng không biết?”.

Người áo tím chỉ cười cười: “Phan Phương ở giữa không trung, không

sức chống đỡ, toàn thân sơ hở, vốn là thời cơ tuyệt vời, nhưng phải biết rằng, không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng lách khỏi ngọn

thương của Di Thù, đặc biệt là chiêu Phi Long Quy Hải tinh diệu như thế, chiêu đó muốn thi triển, hẳn phải dùng ít nhất tám thành công lực, hơn

nữa đã đâm là phải trúng, nếu không nội lực sẽ phản lại làm bản thân bị

thương. Di Thù dùng chiêu này, vốn tưởng đã giành chắc phần thắng, không ngờ Phan Phương lại dễ dàng hóa giải. Nàng ta thấy Phan Phương bay lên, không nỡ bỏ qua thời cơ tốt, vì thế gấp rút tấn công, không màng đến

nội lực phản lại, thương đi nửa chừng, nếu phía trước không có chỗ dụng

lực sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Phan Phương vì không muốn nàng ta bị

thương, bèn dùng cánh tay đỡ lấy một thương đây cũng là nguyên nhân vì

sao mũi thương gãy rời”.

Như Ý vò đầu, nói: “Ra là thế sao…”.

Cát Tương cốc vào đầu hắn: “Cái gì là như thế sao? Lời thánh thượng

nói, ngươi còn dám hoài nghi, đúng là ngày càng không biết phép tắc!”.

Người áo tím cười ha ha: “Ngươi theo ta gần hai năm rồi, học văn

không thành, học võ cũng chỉ hời hợt, nên nghiêm túc xét lại bản thân”.

Như Ý cúi đầu, đáp: “Mới chưa đến hai năm đã mong nô tài tiến bộ vượt bậc, cũng quá nghiêm khắc, nô tài không phải là Tiết Thái của Bích

quốc… Ai da!”. Nói đến đây, bị Cát Tương nhéo một cái đau điếng.

Nụ cười trên gương mặt người áo tím biến mất, dõi trông bầu trời bên ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Tiết Thái…”.

Nơi chân trời, ráng chiều như gấm, thế nhưng nó cách phàm trần tục thế quá xa, xa không thể với tới được.

Mà dưới ráng chiều xa thẳm ấy, Khương Trầm Ngư nói: “Trong lòng công

chúa cũng rất rõ là tướng quân cứu nàng ta, cho nên vẻ mặt mới kỳ quái

như vậy?”.

Phan Phương “ừm” một tiếng, “Có điều, ta còn có một chuyện không hiểu”. “Xin tướng quân cứ nói”.

Phan