Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327904

Bình chọn: 8.00/10/790 lượt.

ọn lửa cháy rừng rực, xương cốt và tứ chi đều đau nhức khôn tả, rõ ràng trước mắt tối sầm, nhưng có thể loáng thoáng nghe thấy những giọng nói đứt quãng: “Ôi con gái thứ

ba của hữu tướng Khương Trọng, phúc thừa Hoa tộc, lễ vượt nữ sư… vậy nên mệnh cho ngươi làm Thục phi, chọn ngày tiến cung…”.

“Khi còn nhỏ Trầm Ngư rất sợ đau… bây giờ, xin công tử hãy xỏ lỗ tai cho ta, coi như là quà mừng Trầm Ngư xin công tử…”.

“Trẫm muốn nàng, cùng Phan Phương, Giang Vãn Y đi Trình quốc…”.

“Đừng cho rằng làm nũng là ta có thể tha thứ cho muội…”.

“Ngu thị, hãy liên thủ với ta”. “Trẫm là đế vương…”.

Rất nhiều giọng nói đan xen với nhau, hỗn loạn, lặp lại không ngừng,

giống như một sợi dây thừng quấn lấy nàng, sau đó từ từ thít chặt, rất

đau, đau đến mức nàng không nói được, thậm chí không thở được.

“Tiểu thư của Khương gia?”. Một giọng nói mềm mại như nước, nhẹ nhàng như gió đã vang lên như thế.

“Sắc trời không còn sớm, Anh đưa tiểu thư về phủ”.

“Tiểu thư hẹn Anh đến đây, ắt là có chuyện, đã có chuyện, là ai hẹn có can hệ gì sao?”.

“Là Anh hành sự đường đột, vội vã truyền tin, hy vọng không quấy rầy chính sự của tiểu thư”.

“Tiểu thư…”. “Tiểu thư…”. “Tiểu thư…”.

Đừng, đừng, nàng không muốn nghe tiếp, đừng gọi nữa… “Ngu thị…”.

“Tiểu Ngu…”.

Hai giọng nói khác xen vào, Khương Trầm Ngư điên cuồng giãy giụa,

bỗng nàng run lẩy bầy, mở choàng mắt. Thoạt đầu trước mắt vẫn tối đen,

sau dần dần sáng tỏ, đập vào mắt nàng là một gương mặt mi thanh mục tú

mang thần sắc thương xót âu lo quen thuộc mà ấm áp. Thế nên, một tiếng

gọi tự nhiên bật ra: “Sư huynh…”.

Giang Vãn Y mỉm cười với nàng, giọng nói ấm áp như ánh mặt trời: “A Ngu, muội tỉnh rồi?”.

“Sư huynh, muội làm sao vậy?”.

“Muội bị bệnh. Nhưng đừng sợ, sẽ mau khỏi thôi”. Gương mặt hắn rất

dịu dàng, nụ cười vô cùng điềm tĩnh, tựa như chỉ cần có hắn ở đây, nàng

không cần sợ hãi bất cứ nỗi đau nào.

Khương Trầm Ngư có được lời đảm bảo, liền nhắm mắt thiếp đi, và lần này, cơn ác mộng đã biến mất.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa, ánh nắng ngập tràn, Giang Vãn Y đã không

còn ở bên giường, chỉ có Hoài Cẩn mừng rỡ đặt chiếc hộp trong tay xuống, chạy qua hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi? Tiểu thư thấy đỡ hơn

chưa?”.

Khương Trầm Ngư ôm chăn, từ từ ngồi dậy, “Đầu ta vẫn còn đau lắm”.

“Tiểu thư mới hạ sốt, đầu vẫn còn hơi nặng, hầu gia đã kê đơn thuốc,

bây giờ đang sắc, một lát nữa là xong”. Hoài Cẩn lấy gối kê sau lưng

nàng.

“Sư huynh đâu?”.

“Tiểu thư bệnh liền ba ngày, mấy ngày nay hầu gia đều túc trực chăm

sóc tiểu thư, không được nghỉ ngơi tử tế, vừa nãy trong cung có người

đến gọi ngài đi rồi”.

Khương Trầm Ngư áy náy, mình quả nhiên gây phiền phức rồi. Rõ ràng

biết trách nhiệm mỗi người phải gánh vác đều không nhẹ nhàng, đặc biệt

là Giang Vãn Y, là đại phu nên bận rộn, vất vả nhất, vậy mà nàng lại ngã bệnh đúng lúc này, gây thêm rắc rối cho hắn. Lúc đó nhảy xuống hồ chỉ

vì cao hứng nhất thời, bây giờ hại mình không nói, còn liên lụy đến

người khác.

Hoài Cẩn thấy nàng không vui, cũng tự đoán được vài phần, vội chuyển

chủ đề khác: “Nhưng tiểu thư thật là có thể diện, nghe nói tiểu thư

bệnh, số lễ vật này giống như thóc đổ vào kho, không ngừng cuồn cuộn đổ

tới!”.

Khương Trầm Ngư ngẩng đầu, quả nhiên ở góc tường, trên bàn ghế bên ngoài chất đầy hộp quà.

Hoài Cẩn cười nói: “Trong đó dĩ nhiên lễ vật của Nghi vương bệ hạ là

nhiều nhất, hầu gia nói chỉ riêng sơ lễ vật Nghi vương tặng đã đủ mở một hiệu thuốc nhỏ rồi. Ba vị hoàng tử của Trình quốc cũng tặng toàn đồ bổ

trân quý. Nhưng, kỳ lạ nhất là Yên vương cũng tặng lễ vật, nhưng lễ vật

của ngài không giống người khác, tiểu thư xem xem?”. Nói đoạn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra cho nàng xem.

Trong chiếc hộp nhỏ có mấy tờ giấy. Khương Trầm Ngư cầm lên xem, hóa

ra là một khúc phổ, trang đầu tiên viết ba chữ “Phổ Am Chú”, phía dưới

còn viết một hàng chữ nhỏ: ‘Thuốc chữa được bệnh, nhạc chữa được tâm.

Trong ngoài thấu triệt, tịnh không tì viết”.

Nét chữ nguệch ngà nguệch ngoạc, tựa như người mới học viết, hơn nữa

vết mực còn ướt, xem ra mới viết chưa lâu, chữ Tâm hơi nhòe, chữ “Vết”

cũng viết nhầm thành chữ “Viết”.

Khương Trầm Ngư bất giác nhoẻn cười: “Là tiểu đồng của Yên vương đưa tới đúng không?”.

“Chính là cái người nói chuyện với tiểu thư lúc tiểu thư ngất xỉu hắn tên là Như Ý. Bên cạnh Yên vương có hai tiểu công công, một là hắn,

ngoài ra còn một người tên là Cát Tường”.

Không cần nói, chữ trên khúc phổ này chắc chắn là do tên Như Ý học

hành bát nháo đó viết. Vị Yên vương này thật thú vị tặng đàn tặng khúc

đều không tự mình lộ diện, chỉ sai một tên hề đứng ra làm mất thể hiện,

thật không biết là cố ý hay là quá dung túng.

Cười xong, Khương Trầm Ngư lại nhìn những chiếc hộp chất đầy căn phòng, hỏi: “Ngoài ra còn có ai tặng lễ vật nữa?”.

“Thượng vàng hạ cám đều có cả, quan viên của Trình quốc, sứ thần cùng đến với chúng ta…”.

“Em có mở ra xem từng món quà không?”.

Hoài Cẩn lấy ra một cuốn số nhỏ, trình lên trước mặt nàng: “Em đã ghi danh sách lễ vật và tên người tặng ở hết trong này”.


Teya Salat