
hử đàn”.
Gã bán hàng sững người rồi vội vàng nói: “Được được, không vấn đề gì, cô nương, mời ngồi bên này”.
Khương Trầm Ngư ngồi xuống trước một chiếc bàn bằng ngọc, từ góc nhìn của nàng, vừa hay có thể quan sát tình hình phía bên kia đường: Bên
ngoài mấy cửa hiệu bán chữ, tranh, có mấy người bán kẹo rong; cách vài
bước, còn có hai tên ăn mày đang lười biếng tựa tường sưởi nắng.
Nàng càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình.
Khách nhân trên con phố này ai lại đi mua loại kẹo rẻ tiền đó? Sao
lại để cho ăn mày sưởi nắng ở đây? Hơn nữa, vừa tạnh mưa xong, đường vẫn còn ướt, ăn mày chỉ là những người nghèo túng, chứ không phải là đồ
ngọc, sao hoàn toàn không bận tâm đến chuyện đường ướt mà thản nhiên
ngồi đó?
Mọi điều trên chỉ dẫn đến một kết luận: Cửa hiệu Sái gia có chuyện rồi.
Vì thế, cứ điểm ban đầu nay đã trở thành cái bẫy. Vậy thì, người đối
phương muốn bắt là một mình nàng hay là tất cả gian tế nước địch ẩn náu ở Trình quốc?
Cho dù là thế nào, vừa nãy chỉ cần nàng bước vào cửa thì chắc chắn sẽ bị tóm gọn. Còn như có bắt nhầm người hay không, phải trải qua dùng
hình thẩm vấn mới có thể phán đoán được.
Nghĩ đến khả năng này, sống lưng nàng bất giác ớn lạnh.
Lúc này gã bán hàng lấy đàn ra, đặt lên bàn, ân cần nói: “Dây đàn đã
được bôi dầu, cũng đã cân chỉnh, cô nương cứ an tâm thử đàn nhé”.
Khương Trầm Ngư(2)nghĩ một lát, giơ tay, tiếng nhạc đột ngột nổi lên, nàng đàn khúc “Hoạch lân” .
Lân hề lân hề, hợp nhân trọng nghĩa, xuất hiện đúng thời.
Bước đi đúng mực, xoay mình đúng mực, tiếng tựa nhạc khí.
Nó đi tới đâu phải chọn rõ ràng rồi mới đến, nhân đức là ở chỗ cỏ tươi chẳng xéo, côn trùng sống chẳng giẫm.
Ở chẳng cùng bầy, đi không cù bạn.
Chẳng lọt cạm bẫy, lưới thưa lồng lộng mà không vướng vào.
Lân hề một sừng năm móng, khi nó kêu lên, hội tụ càn khôn. Nay xuất
hiện không đúng thời, ăn sắt sinh vàng, uổng thay cho sự phi thường của
nó…
Tiếng đàn tao nhã uyển chuyển, giữa âm điệu du dương, trầm bổng đan
xen, nỗi bi phẫn như sóng vỗ ào ào, nỗi thê lương tựa tiếng thở dài khe
khẽ, nhịp nhịp thương tâm, tiếng tiếng khắc cốt, nhưng từ đầu đến cuối
lại tràn đầy hàm ý từ bi.
Tương truyền vào thời Lỗ Ai công, có người bắt được một con kỳ lân,
nhưng làm nó bị thương. Sau khi Khổng Tử nhìn thấy, cảm thấy đau lòng,
không kìm được lệ ướt vạt áo.
Khúc nhạc này chia làm sáu đoạn, Khương Trầm Ngư chỉ đàn đoạn đầu
tiên “Thương thời Lân hề”, nhưng cũng đủ khiến người trong hiệu chú ý,
người đi đường dừng chân. Khi nàng dừng tay, một tràng vỗ tay từ hậu
sảnh vang lên.
Nàng quay đầu 1ại, chỉ thấy rèm gấm tầng tầng, không thấy người sau rèm.
Tiếng vỗ tay ngừng, một tiểu đồng vén rèm đi ra, tuổi chừng mười ba,
mười bốn, gương mặt tròn trĩnh, không cười mà như cười, nhìn giống như
một con búp bê đất, cực kỳ dễ thương.
Chỉ thấy hắn bước nhanh đến trước bàn, dừng lại nói: “Công tử nhà ta
nói cô nương chơi đàn rất hay, cái gì mà ‘vời vợi chừ, như Hoa Sơn’…”.
Sau rèm có người ho, còn có một giọng nói rít lên: “Thái Sơn! Là Thái Sơn ấy! Đồ đầu heo!”.
Tiểu đồng vội vàng sửa: “Đúng rồi, là ‘Vời vợi chừ như Thái Sơn’ cái gì ‘Mênh mông chừ như… như… như…”.
Giọng nói the thé đó lại kêu lên: “Giang Hà(3)!”.
“A đúng rồi, mênh mông chừ như Giang Hà, tóm lại là hay nhất trên
trời dưới đất… Cho nên, để cảm tạ khúc nhạc này của cô nương, công tử
nhà ta xin cô nương nhất định phải nhận cây đàn này!”.
Khương Trầm Ngư ngạc nhiên, đăm đăm nhìn tấm rèm buông rủ đó, hỏi: “Công tử nhà ngươi là ai?”.
“Cái này… cô nương cứ nhận là được, danh tính không cần bận tâm”.
Tiểu đồng nói với gã bán hàng: “Bọc cây đàn này lại, rồi sai người mang
đến nhà cô nương này”.
Khương Trầm Ngư vội vã đứng dậy nói: “Đợi đã, bèo nước gặp nhau,
không dám nhận món quà quý giá như thế này”. Cây đàn này ít nhất cũng
phải nghìn lượng bạc, không biết thân phận của người tặng đàn, sao nàng
dám nhận bừa?
Nhưng tiểu đồng đó vẫn lắc đầu nói: “Cung tử nhà ta nói ngài tặng cô
nương đàn chỉ là muốn cảm tạ khúc nhạc nàng vừa đàn ban nãy, hơn nữa,
cũng chỉ người có cầm nghệ xuất chúng như cô nương mới xứng với cây đàn
này”.
Khương Trầm Ngư vẫn định chối từ, sau rèm chợt có tiếng động, tiếng bước chân xa dần, dường như đối phương đã rời khỏi đó.
Tiểu đồng nhe răng cười, nói: “Công tử nhà ta đi rồi, ta cũng phải đi đây. Cô nương đừng từ chối nữa, tuy nói là cái gì nước gặp nhau, nhưng
có duyên tất sẽ gặp lại. Cáo từ”. Nói đoạn quay người nhảy chân sáo chạy đi.
Khương Trầm Ngư nhìn thấy một cỗ xe ngựa có nóc xe màu xanh sậm nhanh chóng rẽ ngoặt ở góc phố rồi biến mất.
Gã bán hàng bên cạnh nói: “Vậy để tiểu nhân bọc đàn lại cho cô nương, không biết phủ đệ của cô nương ở đâu? Tiểu nhân sai người đem đàn tới”.
Khương Trầm Ngư hỏi: “Ngươi có biết người tặng đàn là ai không?”.
“Chỉ biết là một công tử nhà giàu, đến sớm hơn cô nương một chút,
đang ngồi xem đàn trong hậu sảnh, không ngờ chẳng mua gì cho mình nhưng
lại mua đàn tặng cho cô nương”. Gã bán hàng vừa nói vừa cười ám muội,
“Nhưng, cầm nghệ của cô nương đúng là t