Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327922

Bình chọn: 8.5.00/10/792 lượt.

uyệt thế vô song, vị công tử đó

tặng đàn cảm tạ tri âm, cũng coi là một câu chuyện đẹp”.

Khương Trầm Ngư nhất thời im lặng. Nàng đàn khúc này vốn chỉ muốn

thăm dò cửa hiệu sát vách có phản ứng thế nào, xem xem những quân cờ

ngầm của phụ thân bị quét sạch một mẻ, hay là vẫn còn cá lọt lưới, có lẽ sau khi nghe tiếng đàn của nàng, họ sẽ đoán được nàng đã đến, sẽ nghĩ

cách truyền tin.

Mà nay, chưa do thám được động tĩnh của láng giềng, ngược lại tự dưng lại nhận được cây đàn này, đúng là “cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô

tình cắm liễu liễu xanh um”.

Lại nhìn cửa hiệu Sái gia vẫn không có động tĩnh xem ra hôm nay sẽ

chẳng thăm dò được gì, nàng cũng không thể ở đây quá lâu để tránh để lộ

thân phận, nàng bèn cho gã bán hàng địa chỉ của dịch trạm, còn mình đi

bộ về.

Không ngờ vừa về đến dịch trạm, đã nhìn thấy cỗ xe ngựa có mái xe màu xanh sẫm trước sân.

Nàng vội hỏi: “Đây là xe ngựa của ai?”.

Lý Khánh đáp: “A, cô nương ra ngoài hai ngày nên không biết, đây là xe ngựa của sứ thần Yên quốc”.

“Sứ thần Yên quốc đến rồi sao? Là ai vậy?”.

“Nói ra thật khó tin, Yên vương đích thân đến”.

Khương Trầm Ngư khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Yên vương?”.

“Đúng thế, ai mà ngờ được chứ. Lần này, Trình vương quả là hãnh diện, Nghi vương và Yên vương đã đến cả…”. Lý Khánh than.

Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn cỗ xe ngựa nhìn có vẻ bình thường đó,

trong lòng cảm thấy vừa căng thẳng vừa bất an. Trong các quân chủ của

bốn nước hiện nay, Chiêu Doãn tươi trẻ nhất, thời gian lên ngôi cũng

ngắn nhất, bên ngoài bình luận y, phần lớnà lông cánh chưa đủ, bị thần

tử khống chế, năm nay y đột nhiên trừ sạch Tiết gia, đích thân nắm

quyền, bình luận chuyển thành kiên nhẫn cố chấp, lòng dạ sâu xa; bình

luận về Nghi vương là tốt nhất, phóng khoáng thân dân, hài hước phong

nhã, đã chấp chính sáu năm, trong nước không có chuyện lớn phát sinh,

cũng không có điều gì thất đức; Minh Cung tuổi tác cao nhất, khi còn

tráng niên ít lời vô sỉ, lật lọng là chuyện cơm bữa, hơn nữa hiếu chiến

ham công, bị các nước xung quanh coi thường, nhưng con dân Trình quốc

lại có một sự sùng bái thâm căn cố đế, thậm chí có thể nói là mù quáng

điên cuồng đối với lão, tóm lại, Minh Cung là một quốc quân tương đối

phức tạp…

Thế nhưng nếu nói đến người thực sự có phong độ đế vương thì đó chính là Yên vương Chương Hoa.

Cả đời Chương Hoa có thể nói là xuôi chèo mát mái, do quốc mẫu chính

thống sinh ra(4), vừa ra đời đã được thụ phong thái tử, bình an đến lúc

mười bảy tuổi, lão Yên vương đột nhiên nhìn thấu hồng trần, xuất gia làm hòa thượng, vì thế thuận lợi truyền ngôi cho con trai duy nhất. Mà Yên

vương lại có một vị hảo thừa tướng một lòng trung thành, phò tá y đến

năm hai mươi tuổi, mọi việc thành thục, trong nước không ẩn họa ngầm,

bên ngoài chẳng mối âu lo, lão thừa tướng mới từ quan cáo lão, vân du

thiên hạ. Mà con người Chương Hoa cũng đúng như lời y tự thuật: “Duy có

Hách Dịch rực rỡ sáng chói rạng rỡ như vũ trụ nhật nguyệt, mới có thể

sánh với ta”.

Yên quốc được y thống trị, binh tức mã cường, nước giàu dân mạnh, sức mạnh tổng hợp có thể coi là đứng đầu bốn nước, y chấp chính sáu năm,

cất nhắc người tài không thiên vị đảng phái, cho gánh vác nghiệp lớn, để họ dốc hết kỳ tài. Nghe theo lẽ phải, tế thế an dân, công ích hiển

hách.

Nếu muốn nói y có uy vọng thế nào, có một việc có thể chứng minh.

Tội tử hình của Yên quốc phải qua ba lần tấu, thẩm, phê mới có thể thi hành.

Vào năm Hoa Trinh thứ tư, trong cả nước người bị khép vào tội chết

tổng cộng có bốn mươi chín người. Vừa hay trùng dịp năm mới, Chương Hoa

hạ lệnh cho bốn mươi chín người này về nhà đón Tết cùng gia đình, qua

mùa thu năm sau trở về thụ hình, kết quả tất cả bốn mươi chín người đều

trở về đúng ngày, không ai bỏ trốn.

Việc này truyền đến ba nước còn lại, ai cũng kinh ngạc.

Ebook: Mèo

Nguồn: Ebook Fun&Free

Sau Tết, Chiêu Doãn lập tức phái Tiết Thái đi sứ Yên quốc, cũng vì

thế dệt nên giai thoại Chương Hoa tặng tuyệt thế mỹ ngọc “Băng Ly” cho

Tiết Thái.

Còn nay, vị đế vương nổi danh này cũng đến Trình quốc? – Hơn nữa, vừa nãy còn tặng nàng một cây đàn.

Cho dù Khương Trầm Ngư có trầm ổn, trấn tĩnh thế nào đi nữa, trái tim vẫn không chịu nghe lời mà đập điên cuồng, khi cất tiếng, giọng nói gấp gáp hẳn lên: “Yên vương bây giờ ở đâu?”

“Yên vương cũng ở đây, nhưng vừa nãy trong cung có người mời ngài đi rồi”.

Lời vừa dứt, một người từ trong nhà chạy ra, bù lu bù loa kêu lên:

“Làm cái gì thế, ta mới chợp mắt một lúc, tất cả đều bỏ ta mà đi hết cả? Ta…”. Đang gào dở chừng, ngẩng đầu thấy Khương Trầm Ngư, kinh ngạc lắp

bắp: “A, cô nương… đánh đàn”.

Người này không phải ai khác mà chính là tiểu đồng vừa tặng đàn cho

nàng. Khương Trầm Ngư cũng sững sờ nhìn hắn, cảm thấy miệng hắn mấp máy, dường như lại nói gì đó, nhưng âm thanh bỗng trở nên mơ hồ, người hắn

cũng từ một mà hóa thành mấy người, trời đất bắt đầu quay cuồng, tầm

nhìn tối sầm lại. Nàng chỉ kịp nói một tiếng “ta” liền ngất lịm đi.

Trời đất tối đen.

Cơ thể giống như đang bị thiêu đốt trên ng


Snack's 1967