
huyển sang đỏ, biến đổi mấy lần, mà người trong quán trà dường như thật sự muốn xem vở kịch này đến cùng, tất cả đều nín thở, im lặng.
Trước bao con mắt đang nhìn chằm chằm, Phan Phương bước từng bước
một, vô cùng chậm rãi nhưng cực kỳ kiên định, đi tới trước bục kể
chuyện, mở chiếc hộp ra, quỳ một chân xuống: “Phan Phương nghèo hèn, xin lấy Tần nương làm vợ”.
Quán trà trằm đi trong giây lát, sau đó vỡ òa trong tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Chiêu Loan ngó chiếc cổ thon dài ra nhìn, liến thoắng nói: “Hóa ra
trong hộp là thư cầu hôn! Không hổ là tên hồ ly chết tiệt, cái gì cũng
chuẩn bị đầy đủ cả!”.
Tấm rèm trúc buông rủ lay động, người sau rèm thở dài buồn bã: “Vốn là ước nguyện, đâu dám nhận chữ ‘xin’”.
Tiếng vỗ tay lại nổi lên, người người trong quán đứng dậy chúc tụng,
mừng rỡ vì cặp trai tài gái sắc này cuối cùng đã thành đôi, còn ngoài
quán, Cơ Anh ngồi trên xe ngựa, từ xa nhìn họ mỉm cười, ánh nắng mặt
trời chiếu trên chiếc áo trắng của chàng và hình Bạch Trạch trên càng
xe, trắng lóa như tuyết.
Chiêu Loan thở dài nói: “Không ngờ Tần nương cũng có tình ý với tên
ngốc Phan Phương… Nghe nói họ là thanh mai trúc mã, sau đó tên ngốc Phan Phương tòng quân đánh trận, Tần nương cũng gả cho người khác, đến khi
tên ngốc quay về, chồng của Tần nương cũng chết, thời gian xoay vần, hai người còn có thể ở bên nhau đúng là ứng với hai chữ duyên phận”.
Khương Trầm Ngư nhìn mọi việc trước mắt, nhớ lại câu “đám tốt nên cầu lấy, lương duyên đừng chậm trễ” mà Cơ Anh vừa nói, trong lòng nảy nở
một tình cảm quả đỗi dịu dàng.
Bên kia, Phan Phương cầu hôn thành công, sau khi trao chiếc hộp ra
sau rèm, lại nhìn bóng người sau rèm mấy cái, quay người vui vẻ bước ra, khom lưng hành đại lễ với Cơ Anh: “Nếu không phải là công tử nhắc nhở,
tiểu nhân đến nay vẫn mơ mơ tỉnh tỉnh, càng không có dũng khí cầu hôn
Tần nương… Đa tạ đại ân của công Cơ Anh nhận một lễ này của y.”
Phan Phương lại nói: “Từ nay về sau, xin làm trâu làm ngựa cho công tử, công tử tùy ý sai bảo!”.
Cơ Anh nói: “Không phải vội. Trước tiên huynh hãy lo hôn sự của mình, an tâm làm tân lang. Bao giờ khởi chiến, tự sẽ có chỗ dùng huynh”.
Phan Phương luôn miệng vâng dạ.
Cơ Anh quay người, đang định lên xe, đột nhiên dừng lại, nói: “A, đúng rồi, bây giờ đang có một việc phiền huynh giúp”.
Phan Phương vội vàng đáp: “Xin công tử dặn dò”.
Cơ Anh lại mỉm cười, khi Khương Trầm Ngư cảm thấy nụ cười này của
chàng không giống với trước kia, bớt đi mấy phần trang trọng, thêm mấy
phần giảo hoạt, thì nhìn thấy ánh mắt của chàng đã chuyển sang chỗ bọn
nàng trốn: “Trò hay hết rồi, hai vị vẫn còn chưa về nhà sao?”.
Chiêu Loan quay đầu định chạy, nhưng Phan Phương trong chớp mắt đã
đứng trước mặt, thân hình khôi vĩ đứng ở đó như một trái núi lấp kín
toàn bộ lối đi.
Lúc này Khương Trầm Ngư mới biết hóa ra Cơ Anh đã sớm nhìn thấy bọn họ.
Chiêu Loan bước tới trước mặt Cơ Anh, căm phẫn nói: “Con hồ ly chết
tiệt nhà ngươi mắt thật là tinh! Ngươi đi đường ngươi, làm như không
thấy không được à?”.
Cơ Anh vừa cười vừa lắc đầu, mở cửa xe ra, làm điệu bộ mời lên.
Chiêu Loan không sợ thái hậu không sợ hoàng đế, chỉ sợ mỗi mình
chàng, bởi vì nàng hiểu rõ Kỳ Úc công tử tuy ôn hòa văn nhã, phong độ
ngời ngời, nhưng một khi quyết định việc gì thì còn khó thay đổi hơn cả
thánh chỉ. Chuyến này bị chàng tóm gọn, cuộc du ngoạn chỉ có thể dừng ở
đây, nàng đành bĩu môi lên xe vẻ không tình nguyện. Khương Trầm Ngư
đương nghĩ nàng có nên lên cùng không thì Cơ Anh đã dặn dò phu xe mấy
câu, phu xe vung roi lên đánh ngựa rời đi.
Chiêu Loan thò đầu ra cửa sổ, hét lên: “Tỉ tỉ, ta về trước đây, lần sau lại tìm tỉ đi chơi, nhân tiện trả tiền…”.
Nhìn thấy xe ngựa rẽ sang một góc, biến mất khỏi tầm mắt, mà Phan
Phương cũng có việc cáo từ đi trước, cứ thế, trước cửa trà quán chỉ còn
lại nàng và Cơ Anh.
Trái tim nàng đập loạn nhịp, nàng cúi đầu không dám nhìn chàng. Mũi
ngửi thấy mùi hương phật thủ cam thoang thoảng toát ra từ trên người
chàng, nhất thời, nàng lại càng lúng túng không biết phải làm gì.
“Tiểu thư của Khương gia?”. Lời hỏi han bằng một giọng nói trầm ấm,
vô cùng lễ độ truyền đến tai nàng, lại làm tim nàng đập thình thịch lần
nữa.
Hóa ra chàng thực sự biết nàng… Khương Trầm Ngư vội vàng thỉnh an: “Khương Trầm Ngư tham kiến hầu gia”.
Nàng ngước mắt, thứ nhìn thấy vẫn là nụ cười nhàn nhạt tựa như nước.
So với vẻ lúng túng ngượng ngùng của nàng, Cơ Anh rõ ràng trấn tĩnh hơn
nhiều, gương mặt chàng vô cùng ung dung: “Sắc trời đã muộn, Anh đưa tiểu thư về phủ nhé”.
Trong tim nàng vừa lo lại vừa mừng, thẹn thùng gật gật đầu.
Chiếc xe ngựa duy nhất đã rời đi, hai người đành phải đi bộ. Khương
Trầm Ngư nhìn bóng chàng và nàng in trên mặt đất, tất cả xung quanh đều
hóa thành hư vô trong sắc chiều, chỉ còn lại bóng của hai người bị ánh
tà dương kéo dài, thật dài.
Mơ hồ như mộng cảnh.
Không, cho dù là trong giấc mộng xa xỉ nhất, nàng cũng chưa từng nghĩ, có một ngày nàng sẽ cùng Cơ Anh sánh vai dạo bước.
Chàng biết nàng.
Chàng đưa nàng về phủ.
Không c