
u nữ đã là vợ người ta rồi”.
Vẻ mặt Hách Dịch thay đổi liên tục, đôi mắt càng sâu thẳm hơn, sáng rực đến lóa mắt: “Vậy thì, bỏ hắn đi”.
Xem ra, y thực sự không biết nàng là ai mới nói ra những lời ngang
ngược như thế… Nàng bỗng thấy buồn cười, nhưng không hiểu vì sao, nụ
cười dâng đến bên môi lại biến thành chua xót. “Chàng đã biết ta có
chồng rồi…”. Khương Trầm Ngư cúi đầu, thở dài buồn bã, “Bệ hạ không ngại làm người tặng ngọc, nhưng biết làm sao, tiểu nữ chỉ có thể làm người
trả ngọc…”.
Cánh tay nàng bị xiết chặt, nàng ngước mắt, thấy thần sắc Hách Dịch
vô cùng kiên nghị: “Cho dù phiền phức đến cỡ nào, ta cũng có thể giải
quyết”, y ngừng lại một lát, ngữ khí càng trang nghiêm hơn, “Trẫm là đế
vương”.
Từ khi nàng biết Hách Dịch đến nay, đây là lần thứ ba y mở miệng xưng trẫm, lần thứ nhất là khi phong Giang Vãn Y là thiên hạ đệ nhất mỹ
nhân; lần thứ hai là khi đối diện với mỹ nhân Di Phi hiến tặng, hai lần
đều nói rất bỡn cợt, hàm ý trêu đùa.
Chỉ duy lần này, chém đinh chặt sắt, sự uy nghiêm và quyền thế của
hoàng tộc trong nháy mắt đều phô bày đến tột đỉnh. Mắt Khương Trầm Ngư
bỗng loang loáng lệ.
Trẫm là đế vương…
Trẫm… đế vương…
Bởi vì là đế vương, cho nên có quyền uy tối thượng, có thể muốn gì
được nấy, có thể tùy ý thay đổi vận mệnh của người khác giẫm đạp lên
cuộc đời của người khác! Nàng nhớ đến Họa Nguyệt vì thất tình mà chấp
nhận sự sắp xếp của gia tộc, bước vào hoàng cung, nghĩ đến Tiết hoàng
hậu vì gia tộc tuyệt diệt mà bị đày vào lãnh cung, nghĩ đến Tiết Thái từ trên mây xanh rơi xuống vũng bùn, nghĩ đến mình bị ép tiến cung lại vì
bất đắc dĩ mà đi sứ Trình quốc… Uy quyền đế vương, nàng quả thực đã được lĩnh giáo quá nhiều rồi…
Tại sao những đế vương này đều cho rằng họ có thể dựa vào địa vị và thân phận của mình để có được tất cả?
Khương Trầm Ngư cười, cười đến méo xệch cả miệng, hai mắt rưng rưng,
nhưng nước mắt vẫn chần chừ không chịu lăn xuống: “Đúng thế, bệ hạ… là
đế vương”.
Bởi vì là đế vương, cho nên một hành động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng
đến toàn cục, vì vậy càng phải chú ý đến hoàn cảnh. Cướp vợ của người
khác, sao tránh được miệng lưỡi thế gian, cho dù ngài bằng lòng, thần
dân của ngài sao có thể cho phép?
Nàng nghĩ, ánh mắt nàng đã truyền đạt một cách rõ ràng những lời này, mà Hách Dịch cũng hiểu, bởi vì sự kiên nghị trên gương mặt y dần dần
nhạt đi, thay vào đó là sự chần chừ đầy bi thương, sự giằng xé đầy bất
lực, và cả sự cố chấp đầy kiên định.
Khương Trầm Ngư nhẹ nhàng đẩy cánh tay giữ chặt cánh tay phải của nàng ra, quay người.
Nhưng tay áo lại bị y tóm lấy.
Hách Dịch giơ ô trước mặt nàng, không nói thêm lời nào.
Khương Trầm Ngư cầm ô, tiếp tục bước đi, mưa vẫn rất to, chiếc váy
đẫm nước, nặng nề dính lên đùi, mỗi bước đi đều rất khó khăn, nhưng nàng vẫn chầm chậm, từng bước từng bước, rất bình tĩnh cũng rất ngoan cố
tiến về phía trước.
Cuộc đời này của mình rồi sẽ ra sao?
Giầy giẫm vào vũng nước, bắn lên vô số bọt nước.
Dẫu có trở thành mưu sĩ được coi trọng nhất của Chiêu Doãn thì sao nào? Bọt nước bắn tung tóe, làm ướt gấu váy nàng.
Mình còn có thể cử án tề my(3), sinh con đẻ cái? Có lương nhân hòa hợp, có hôn phu thương yêu?
Ánh mắt bi thương của mẫu thân như hiện lên trước mắt nàng, đăm đắm nhìn nàng.
Mình không hối hận, con đường này là tự mình chọn lựa, không trách
được người khác. Mình chỉ là… mình chỉ là… Khương Trầm Ngư chầm chậm
ngẩng đầu, nhìn bầu trời mây đen vần vũ, mưa lớn sầm sập, ánh mắt buông
trôi xa vời vợi…
Không sai, nàng không hối hận. Nàng chỉ… cô độc.
Cô độc giống như một chiếc áo khoác trên người nàng, ngày thường như
thể vô hình, nhưng mỗi khi tình cảm nồng ấm đến gần, lại như bị mưa thấm ướt như lúc này, trở nên nặng trình trịch, đè lên nàng, bức ép nàng,
không có cách nào vứt bỏ, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, đợi đến khi mưa
tạnh, đợi đến lúc gió hong khô.
Khương Trầm Ngư nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt
lại, lại thở một hơi thật dài, khi mở mắt ra, vẻ mặt bình thường trở
lại, rồi vừa đi về phía trước vừa lạnh nhạt nói: “Có cần bước ra, nói
chuyện với ta một lát không?”.
Trong màn mưa, một bóng người xoẹt qua, xuất hiện không một tiếng động. “Tại sao chỉ có mình ngươi?”.
Ám vệ im lặng một lúc mới đáp: “Di Sinh thất thủ, bị Tùng Trúc bắt”.
Khương Trầm Ngư hơi cau mày, thực ra, khi Di Phi nói toạc ra rằng bên nàng còn có ám vệ đi theo nàng đã biết trong thời gian nàng hôn mê, hai bên nhất định đã xảy ra xung đột, đương trầm ngâm, ám vệ lại tiếp: “Xin chủ nhân yên tâm, Di Sinh đã uống thuốc độc tự tận”.
Cánh tay Khương Trầm Ngư run run, chiếc ô liền nghiêng đi, nàng vội vàng giữ chặt ô, quay lại nhìn tên ám vệ đó.
Trong màn mưa xối xả, người đó tuy đứng rất gần nhưng nhìn không rõ
ràng, ngũ quan dung mạo, thậm chí thân hình đều trở nên mơ hồ, nhìn qua
cũng không nhớ nổi.
Phụ thân từng nói, ngoại hình bình thường là điều kiện tiên quyết của một ám vệ, một ám vệ càng xuất sắc, cảm giác tồn tại càng thấp.
Vì thế, sau khi Chiêu Doãn ban hai người này cho nàng, cho dù từ