
ng sẽ không nhớ nàng, chỉ
mong sao khi bồ câu mang tin từ đây về, khi lướt qua cái tên của nàng,
ánh mắt chàng dừng lại một chút là đủ rồi. Trong lòng buồn bã, cơn giận
và nỗi xấu hổ liền biến mất không còn tăm tích, trái tim bồn chồn chùng
xuống bình tĩnh lại.
Nàng buộc tóc gọn lên, bước ra ngoài, Hách Dịch vẫn đợi ngoài cửa,
thấy nàng đi ra, mắt y sáng lên, cười nói: “Bộ y phục này quả nhiên rất
hợp với nàng”.
“Về đến dịch trạm, tiểu nữ sẽ trả bạc cho bệ hạ”.
“Không cần”. Hách Dịch cười cười, “Dù là thương nhân bủn xỉn hơn nữa, khi gặp được vị khách hiếm có, thi thoảng cũng nên tặng miễn phí một
lần”.
“Vậy thì có thể tặng cho tiểu nữ thêm một chiếc ô không?”.
Gã bán hàng bên cạnh lúc này rất nhanh ý, lập tức lấy ra một chiếc ô.
Khương Trầm Ngư cầm lấy, xòe ô, bước ra ngoài. Hách Dịch ngạc nhiên hỏi: “Nàng không định lên xe sao?”.
Khương Trầm Ngư đi tới bên chiếc xe ngựa đậu ở ngoài cửa, rồi quay người lại, mỉm cười đẹp: “Hẵng còn sớm, tiểu nữ muốn đi dạo”.
Hách Dịch nghiêng đầu, gương mặt không bộc lộ điều gì.
Khương Trầm Ngư cứ đi cứ đi, nghe thấy phía sau loáng thoáng có tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thì thấy Hách Dịch.
Không đợi nàng hỏi, Hách Dịch đã nói: “Không phải ta đi theo nàng. Nàng tùy ý đi dạo, còn ta cũng tùy ý đi thị sát một chuyến”.
Khóe môi Khương Trầm Ngư hơi nhếch lên, nhìn cửa hiệu san sát hai bên đường, không nhịn được, nói: “Bệ hạ muốn nói những cửa hiệu này đều là
do bệ hạ mở đúng không?”.
“Đính chính ba điểm. Thứ nhất, không phải là những cửa hiệu này mà là trên con phố này, từ cửa hiệu đầu tiên cho đến cửa hiệu cuối cùng đều
là của ta; thứ hai, tuy là của ta nhưng không phải do ta mở, chủ hiệu
đều là người khác, ta chẳng qua chỉ phụ trách thu chút lợi nhuận mà
thôi; thứ ba…”.
“Thứ ba…?”.
Hách Dịch chớp chớp mắt: “Thực ra ta vốn không muốn khoe khoang, chỉ
là nàng hỏi, nếu không trả lời thì có vẻ không thực thà. Cho nên, ta
cũng đành cho nàng biết ta giàu có đến mức nào”.
Khương Trầm Ngư bất giác mỉm cười.
“Cho nên, nàng suy nghĩ chút đi”. Hách Dịch bỗng hạ giọng xuống thật thấp.
Nàng không hiểu: “Suy nghĩ cái gì?”.
“Sau khi ta khoe khoang tài lực hùng hậu như thế với nàng, lẽ nào nàng không hề động lòng chút nào sao?”.
Trái tim Khương Trầm Ngư giật thót một cái, lại quay đầu nhìn Hách
Dịch, thấy trên mặt y vẫn là điệu cười mờ ám, lười biếng mọi khi, nhưng
trong đôi mắt đen láy sáng lấp lánh lại có một sự chân thành hiếm thấy,
chỉ có điều, nó chỉ lóe lên trong giây lát rồi lập tức bị thứ cảm xúc
khác thay thế: “Ta tốt hơn gã sư huynh bần hàn của nàng nhiều, đúng
không?”.
Khương Trầm Ngư cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Rõ ràng bệ hạ biết, tiểu nữ và sư huynh… không phải quan hệ đó”.
“Đương nhiên ta biết…”, không biết có phải vì tiếng mưa gió hơi ồn
ào, câu nói này của Hách Dịch mơ hồ đến mức gần như không nghe rõ.
Trái tim Khương Trầm Ngư lại giật thót thêm lần nữa, giống như bị thứ gì chộp lấy, dần dần rơi xuống. Nàng mím môi, nắm chặt cán ô, hít vào
thật sâu, mới nói tiếp: “Bệ hạ, ngài đoán ra thân phận của tiểu nữ
chưa?”.
Phía sau im lặng, khi nàng cho rằng Hách Dịch sẽ không trả lời, Hách Dịch lại đáp: “Nếu chưa thì sao?”.
“Nếu bệ hạ đoán ra thì nên ghìm cương trước vực thẳm, tránh lún sâu
đầm lầy…”. Lời còn chưa dứt, cánh tay nàng bỗng bị tóm chặt, người bị
xoay lại, đồng thời, tay kia của Hách Dịch đè lên tay nàng, cùng cầm cán ô.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dưới đôi mày nhếch lên, đôi mắt không hề có ý cười.
Trong đồng tử sâu thăm thẳm đó phản chiếu bóng dáng của nàng, bóng trùng lên bóng, dường như không có điểm cuối.
“Tiểu Ngu…”, Hách Dịch gọi nàng bằng một cách gọi y chưa từng dùng,
mỗi tiếng đều giống như đã được tôi luyện trong lò lửa, khi nói ra, vang lên đầy khí thế, “Khi nghe nói nàng đến phủ Di Phi cả đêm chưa về… ta
rất lo lắng”.
Gió bỗng nổi lớn, mưa buốt lạnh lẽo.
Chỉ có giọng nói của Hách Dịch truyền vào tai nàng vô cùng rõ ràng…
“Ta rất lo lắng, cho nên, ta chủ động đến phủ Di Phi tìm nàng”. Thế sự
thần kỳ biết bao.
Khương Trầm Ngư không kìm được nghĩ, người trước mắt nàng, nam nhân
này, đấng cửu ngũ chi tôn(2) này hoàn toàn không biết nàng là ai, không
biết nàng trưởng thành ra sao, không biết nàng đã trải qua những chuyện
gì, thậm chí không biết tính cách thực sự của nàng, nhưng lại thích
nàng.
Còn nàng, rõ ràng chỉ cách y có nửa bước, nhưng dường như đang ở một
nơi rất xa, rất xa, chăm chú nhìn một trận phong hoauyết nguyệt không
liên quan đến mình – Điều này đáng sợ làm sao.
Được người ta thích vốn là một chuyện đáng vui mừng.
Nhưng nàng không kích động cũng chẳng cảm động, chỉ cảm thấy có chút sốt ruột, có chút xa cách, thậm chí có chút lo lắng.
Thế nên, Khương Trầm Ngư lên tiếng, trả lời một cách hết sức rõ ràng: “Tiểu nữ có chồng rồi”.
“Cái gì?”. Trên gương mặt Hách Dịch lộ vẻ kinh ngạc đúng như nàng đoán.
Khương Trầm Ngư chầm chậm rút tay ra khỏi tay y rồi ngước mắt, bình
tĩnh lạ thường, nói: “Tuy nghe rất giống nói dối, nhưng đó vẫn là sự
thực, bệ hạ, tiể