
hi, cô đều đồng ý như thật, ghi nhớ
trong lòng.
Ngày về nhà lấy hoa quả, ra khỏi cửa bố còn dặn dò Phổ Hoa thường xuyên sang
thăm nhà chồng.
Buổi chiều cuối tuần không có việc gì làm, Phổ Hoa ôm túi hoa quả, cuối cùng
tìm được Đường Đường, Mạch Mạch, kèm thêm Quyên Quyên cùng tới nhà thưởng thức
món mứt hoa quả cô làm.
Nồi đun nóng, đường đảo một chút liền chuyển màu đỏ, táo, chuối xếp thành quả
núi nhỏ đặt trên thớt, ba người bạn ở ngoài đang bàn luận về bài viết chuyên
mục đặc biệt của Lâm Quả Quả, Phổ Hoa nghe một cách phân tâm.
“Mình cảm thấy dưới ba mươi thì mình không thể chấp nhận”. Mạch
Mạch nói.
“Cái gì gọi là ba mươi? Ba mươi của cậu có thể bằng tám mươi của người khác. Tiêu
chuẩn mỗi người khác nhau!”. Quyên Quyên vẫn luôn
thích tranh luận.
“Vậy thì một trăm điểm là rất yêu, không điểm là hoàn toàn không có tình cảm
nhỉ!”. Đường Đường
nói.
“Không nhất định như vậy, mình cảm thấy không có tình cảm đạt mức điểm một
trăm, nhưng lại có điểm âm, một bên không chi trả mà chỉ lĩnh nhận, bên kia
không ngừng chi, cuối cùng bội chi một cách nghiêm trọng...”. Quyên
Quyên lại nói.
“Cậu là ngân hàng đấy à...”. Phổ Hoa nghe xong cũng
bật cười.
Đó quả thật là bài viết khiến người ta phải suy nghĩ, làm bài mở đầu của chuyên
mục rất thích hợp, chỉ sau một lần duy nhất xem qua, tổng biên tập liền thông
qua ngay, Phổ Hoa đang dở tay dịch. Đắn đo
từng chữ về quan điểm của Lâm Quả Quả, cô muốn hiểu sâu hơn về quan niệm giá
trị hạnh phúc đó, đáng tiếc Lâm Quả Quả đã biến mất khỏi tòa soạn, chỉ có thể
thử liên hệ với cô ấy qua mạng internet. Chữ ký
trên QQj£) của Lâm Quả Quả là “Mức thấp nhất của hạnh phúc”, một thời gian dài
đều trong trạng thái không Online, có lúc đợi cả ngày mà icon của cô ấy cũng
không sáng.
Phổ Hoa để trống phần khái niệm, muốn tiếp tục xử lý phần tiếp theo, nhưng vì
phần thiếu đó nên rất khó để tiến hành tiếp.
Đối với tác giả tự do, biến mất cũng là chuyện bình thường, giống như Vĩnh Bác
phiêu bạt khắp nơi có thể đột nhiên biến mất cũng có thể đột nhiên xuất hiện.
Mứt hoa quả vẫn chưa làm xong, di động của Phổ Hoa rung ù ù trên bàn, ba người
phụ nữ đang nhàn rỗi buôn chuyện dừng lại, Đường Đường cầm di động vào bếp cho
Phổ Hoa. Trong điện thoại truyền đến giọng của Vĩnh Bác, nghe kỹ, hình như còn
có tiếng va đập của tàu hỏa khi đi qua gờ nối của đường sắt.
“Hai đửa đang làm gì đấy?”. Anh nói to.
Phổ Hoa vặn nhỏ lửa, đẩy Đường Đường ra ngoài rồi đóng cửa bếp lại, “Em đang...
làm món mứt hoa quả...”.
“Vĩnh Đạo đâu? Bảo nó nghe máy, di động của nó sao tắt vậy!”.
“Anh ấy... có chút chuyện... anh đang ở đâu?”. Phổ Hoa
hạ thấp giọng.
“Trên tàu, buổi tối đến nơi, muốn kêu hai đứa ra ngoài ăn cơm”.
“Anh ấy không ở nhà... ra ngoài rồi...”.
“Thế ư... vậy thôi đi... để lần sau đi, nói với
Vĩnh Đạo gọi điện cho anh, anh cúp máy trước đây!”.
“Vâng...”.
Đặt điện thoại xuống, đường đã hơi cô lại, thấm vào hoa quả, ba người bọn Quyên
Quyên đều nói không sánh, ngược lại rất sít răng, Phổ Hoa cùng bọn họ chơi bài
Tarot nhưng tâm trí cô để đâu đâu, rồi chơi cờ tỷ phú, vốn đã nói cùng nhau ăn
cơm tối, cuối cùng cô lại thay đổi ý kiến.
Khi tiễn mọi người ra về, Quyên Quyên lại quay lại, “Sao vậy? Vừa nãy là điện
thoại của ai?”.
“Vĩnh Bác... Anh ấy trở về rồi...”. Phổ Hoa
xoa ngón tay trống, không có nhẫn để xoay.
“Vì vậy?”.
“Tuần sau... sinh nhật mẹ Vĩnh Đạo”. Phổ Hoa
thở dài, không biết nên làm thế nào.
“Sinh nhật mẹ anh ta liên quan gì đến cậu! Bà ấy lại chẳng phải mẹ chồng cậu
nữa rồi! Để Thi Vĩnh Đạo đi cùng Cầu Nhân!”. Quyên
Quyên lại trở nên gay gắt, khiến Phổ Hoa bối rối không trả lời được, “Cậu đừng
nói với mình cậu muốn đi! Không được đi! Mặc kệ anh cả anh hai, sinh nhật mẹ
hay bố anh ta, hết thảy cậu đều đừng đi, tuần sau cùng mình đi tập yoga, làm
đẹp, hoặc chúng ta đến chỗ Hải Anh...”.
“Quyên...”. Phổ Hoa ngắt lời Quyên
Quyên, “Mình nghĩ...”.
“Diệp Phổ Hoa! Nếu cậu dám đi, mình sẽ tuyệt giao với cậu! Những lời khuyên đó
đều vô ích với cậu đúng không? Cậu ngốc à!”. Quyên
Quyên tức giận giậm chân, kéo Phổ Hoa lên tầng.
“Mình không phải ý đó... Mình chỉ...”. Phổ Hoa
muốn giải thích nhưng lại không thể nói rõ ràng.
Trở về phòng, Quyên Quyên cầm di động của Phổ Hoa, tìm tới tên Vĩnh Đạo đẩy tới
trước mặt cô.
“Bây giờ gọi cho anh ta, nói với anh ta cậu không đi! Để anh ta sau này đừng có
dây dưa với cậu nữa!”.
“Mình...”. Phổ Hoa chắp tay sau lưng
không nhận điện thoại, Quyên Quyên thực sự muốn ấn phím gọi, cô bước lên giật
lấy, nhưng vô tình chạm vào phím xanh, điện thoại liền gọi đi.
Màn hình lóe lên hàng chữ tên của Vĩnh Đạo, Quyên Quyên giật mình, lỡ tay làm
rơi điện thoại xuống đất, Phổ Hoa định bấm vào phím tắt thì điện thoại đã kết
nối, họ dường như cùng lúc nghe thấy bên kia có tiếng “A lô” của phụ nữ, sau đó
im bặt, thay vào đó là một khoảng im lặng.
Sắc mặt Phổ Hoa trở nên trắng bệch, tay run rẩy, nhặt di động lên tự tay tháo
pin, rồi rút sim ra khỏi máy, Quyên Quyên im lặng nhìn cô hoàn thành mọi thử,
hai người đ