
g tối. Giường đơn rất nhỏ,
hai cơ thể áp chặt
vào nhau, cô bám vào
cánh tay, vai anh, nhiều
lần thử làm nếp
nhăn ở ấn đường của anh giãn ra.
Vĩnh Đạo cười.
“Sao vậy?”.
“Có một nếp nhăn,
sâu hơn trước...”. Cô vừa
nói vừa sờ.
Anh kéo tay cô, dùng
râu cọ vào nơi mềm mại trong
cánh tay cô, “Nếu anh không kết
hôn... em sẽ làm thế
nào? vẫn sống như vậy tiếp
à?”.
Xuôi theo cằm anh, cô vẽ theo
đường nét khuôn mặt
anh, suy nghĩ về khả
năng đó.
“Em sẽ đợi...”.
“Đợi cái gì?”. Anh giữ chặt
tay cô.
“Đợi... anh trở về...”.
“Vậy sao không đến tìm anh? Lại để hai năm qua
đi!”.
“Em tưởng rằng... anh sẽ
trở về... Trước đây... anh đều quay lại”.
Đây là lời từ đáy lòng cô, anh
cũng làm như vậy. Bắt đầu từ năm
lớp chín, mỗi lần rời
đi là mỗi lần quay lại. Cô quen
đứng nơi cũ chờ anh men theo cùng
một vòng tròn không
ngừng quanh quẩn, nhưng
lầncuối cùng anh sai đường, suýt chút nữa đi
lướt qua cô.
“Nếu anh đi sai đường... em phải đến tìm
anh... túm anh lại... biết
chưa...”.
Anh tìm thấy tay cô
nắm chặt, cô cảm
nhận được tấtcả tình cảm đó, gật
đầu.
Không biết nằm bao
lâu, Vĩnh Đạo hỏi: “Em ngủchưa?”.
Phổ Hoa mở mắt: “Em chưa”.
“Hận anh không?”.
Cô vùi vào gối im lặng
một lúc.
“Hận...”.
“Bây giờ... còn hận
không?”.
“Ừ...”.
Suy nghĩ về đáp án này,
Vĩnh Đạo chống người lên,nhìn cô từ trên
cao.
“Vậy... cũng yêu chứ?”.
Anh hỏi rất dè dặt, nhẫn
nại chờ đợi đáp án, giống
nhưsự chờ đợi trong suốt mười lăm năm
qua.
Như một lữ khách
mệt mỏi, cuối cùng có
thể cởi bỏ tất cả tội lỗi trên
đường, kể cả bản thân
cũng giao phó chobạn đồng hành
tin cậy nhất.
Cô bám vào cổ anh, sát bên tai
anh, khẽ nói: “Em yêu...”.
Nghi lễ mai táng của bố cô chỉ có người nhà tham gia,
hôm đó trời mưa.
Con đường tối mênh mông, xe tới dưới chân nghĩa trang, hơi mù đã dày đặc, núi
bị bao bọc trong mànmưa, nghĩa trang
trở nên tĩnh lặng
nghiêm trang trongsương mù.
Nghi thức không rườm
rà, Phổ Hoa tự tay đặt lọ
đựngtro xương vào trong bàn
thờ, hai tay chắp vào
nhau nhắm mắt nguyện cầu,
Vĩnh Đạo và công nhân cùng
xúc đất, dựng thẳng tấm bia đá.
Văn tự trên bia đã
được khắc từ trước,
lối chữ lệ mạnh
mẽ, trên chỗ kính
lập là con gái Diệp
Phổ Hoa khắcbên cạnh con rể
Thi Vĩnh Đạo.
“Như vậy được chưa?”. Vĩnh
Đạo hỏi.
Phổ Hoa gật đầu, im lặng
để công nhân sơn
từng nét tên họ bằng
màu đỏ thẫm.
Xong nghi lễ, mọi
người xuống núi trước,
họ ở lại một lát trước
mộ.
“Em có muốn một
mình ở lại một chút không?”. Vĩnh
Đạo cầm ô che trên
đầu cô.
Phổ Hoa dựa vào anh, hút lấy hơi
ấm trên người anh, “Thôi, em
không sao”.
Đứng lặng hồi lâu, họ
đi ba vòng xung quanh bia mộ,
đặt tờ tiền giấy
cuối cùng lên giữa
mộ, dùng lá xanhbày thành hình
tròn.
Phổ Hoa khẽ vuốt nhẹ lên chữ
trên bia mộ, lấy chiếc
khăn tay, lau một chút
màu đỏ thẫm tràn ra trên chữ
“Đạo”, cô nói: “Bố, chúng
con đi đây, sau này lại tới
thăm bố”.
Vĩnh Đạo cúi rạp người xuống
chào bức ảnh trên
bia đá, bước tới nắm tay
Phổ Hoa, đưa cô rời
đi.
Trở lại con đường nhỏ,
mưa to hơn lúc đến, trên đườngxuống núi, Phổ Hoa
dừng lại nhìn cảnh
mưa lưng chừng núi,
dựa vào người Vĩnh
Đạo hỏi anh: “Bố có an tâm không?”.
Anh nhìn ngọn núi
phía xa chìm trong màn
mưa, lau giọt lệ chưa khô nơi
khóe mắt cô rồi trả
lời: “Sẽ, nhất định bố sẽ an tâm”.
Xoay xoay sợi dây đỏ mới
trên cổ tay, cô hỏi:
“Về nhà chứ?”.
Anh cười đáp: “Về nhà!”.
Hai tuần sau, Vĩnh
Đạo chính thức chuyển
về khu chung cư.
Cùng một buổi chiều,
anh lái xe tới căn nhà
cũ tìm PhổHoa, hành lý của
cô chỉ có một chiếc
va ly nhỏ, khônggiống anh, cơ hồ
cả một căn nhà.
vẫn là căn nhà mua
trước khi kết hôn, bỏ
trống một thời gian,
thoang thoảng tỏa ra mùi
ẩm mốc, phòngkhách nhỏ, phòng
ngủ lớn, chỉ có
giường đơn thaygiường đôi.
Kiên trì được một
tuần, họ trở lại
quan hệ nam nữ sống
chung “danh đúng thực”, đều có tâm
nguyện sớm có đứa con.
Làm lại thủ tục
phải vài tháng sau,
nhà mới vẫn là chung cư này,
trước đó chưa thông báo cho bất
kỳ ai.
Tấm ảnh chụp chung mới treo
lại vị trí trên cửa, bù vào chỗ trống
trước kia, và vẫn dùng
cái đinh ban đầu.
Thu xếp xong, cuộc
điện thoại đầu tiên
Phổ Hoa gọi cho Quyên
Quyên, để loa ngoài.
“A lô, Quyên Quyên,
là mình!”.
“Sao vậy?”
“Mình vừa... đăng ký
rồi!”.
“Hả?”.
“Lại cùng Vĩnh Đạo à?”. “Đúng, là
tôi!”.
Tình cảm bắt đầu từ mùa hạ
năm Phổ Hoa mười bốn
tuổi đó, trải qua vô số lần
thăng trầm, vào ngày
Vĩnh Đạo ba mươi tuổi, như
ý... viên mãn...
Vĩnh Đạo như thường lệ về nhà là vứt cặp, vẽ một đường
pa-ra-bôn vật thể rơi trong không trung, cũng không thay giày, trực tiếp chạy
vào bếp.
Chuyển về sắp nửa năm, anh khôi phục
lại lịch làmviệc và nghỉ
ngơi trước đây, sáu giờ về nhà, sáu giờ ba mươi
nấu cơm, bảy giờ xem
tin tức, tám giờ mở laptop
lên mạng, mười một giờ lên
giường đi ngủ.
Tối đầu tiên chuyển về, Vĩnh
Đạo kích động tới
mứcmất ngủ. Sau gần bốn năm,
bắt đầu lại sống cùng nhau,
ngủ trên cùng một
chiếc giường, chờ đợi cùng
một giờ tỉnh dậy,
xem c