
ng trong gió,không có bóng
dáng bố, căn phòng
chỉ có cái lạnh u buồn.
Cô sờ lên người, toàn
thân toát mồ hôi,
quần áo dính lên lưng rất khó chịu.
Bầu trời chiều âm u ảm đạm như sắp
mưa.
Đóng cửa ban công, cô ôm
đầu gối ngồi ngồi
ngẩn trên giường.
Từ tối trở về từ
Thiên Tân, vết thương
cũ trên ngực bắt đầu tái
phát, sau đó đau từng
cơn, dùng thuốc Quyên
Quyên mua để giảm đau, bây giờ cơn
đau lan rộng ra bả vai và sau
lưng, trước ngực cũng có
cảm giác khóchịu, hít thở đều rất khó khăn.
Cô cầm điện thoại
gọi cho mẹ. Hỏi bà đã
ăn chưa, dặndò bà không cần tới nữa. Cô hiểu rõ thân
phận của bà tham gia quá
nhiều việc hậu sự sẽ
khiến dượng khôngvui. Tuy nói theo
tình lý, mẹ nên tham
gia. Mẹ hỏi cô khỏe hơn
chút chưa, cô cười
nói: “Con không sao”.
Đặt điện thoại xuống, Phổ Hoa
bước ra ban công, đứng ở chỗ bố dừng
lại trong giấc mơ,
nhìn ra xa.
Căn phòng yên tĩnh
đến mức có thể nghe
thấy âm thanh chiếc kim rơi
xuống đất, chỉ có kim đồng hồ treo trên tường chuyển động tích tắc từng tiếng. Trong
hoàn cảnh như thế nỗi đau khổ và cô đơn trong lòng cô không ngừng lan ra, nó
hình thành sự đối lập rõ ràng với cái ồn ào náo nhiệt ở dưới lầu.
Vợ chồng cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, trẻ con gây rắc rối, người
già thảo luận giá cả thức ăn và giảm giá ở chợ trong thời gian gần đây, tài xế
xung đột với bảo vệ vì xe ra vào cửa lớn. Còn cô chỉ có một mình với căn phòng
trống.
Cô đứng rất lâu, hai chân đã mỏi, mắt cũng mờ mới trở về phòng. Cô vào
thắp nén nhang cho bố, lấy vải bông lau xung quanh hũ đựng tro của bố, chuyển
ghế tới chỗ gần hơn, giống như trước đây khi ăn cơm xong, ngồi cạnh bố nói
chuyện.
Nhưng lần này chỉ có mình cô nói, không nghe được tiếng bố trả lời.
“Bố... con rất buồn... không
rõ vì sao... có thể... là nhớ
bố...”. Cô nắm chặt quân cờ tướng
trong tay, “Buổi sáng Quyên Quyên đã đi làm... Mẹ...
cũng về nhà bên đó... Con không biết khi nào họ
sẽ trở lại... hay sau này không còn trở lại nữa... Tối
qua... anh ấy cũng đi rồi...”. Cô
ngẩng đầu chờ đợi, sau đó tiếp tục nói.
“Vừa nãy con đã nằm mơ... một giấc mơ rất đáng
sợ...Con gọi bố, nhưng bố không để ý đến con cũng không quay đầu nhìn con một
cái... Có phải bố giận con rồi không.... Nếu
thật thế, cho dù con phạm lỗi như thế nào... bố nhất
định phải tha thứ cho con.. Được không?... Con
biết những năm qua bố sống rất vất vả, rất mệt mỏi... Nguyên
nhân do mẹ, cũng vì con... Con và anh ấy... nhất
định đã khiến bố thất vọng...
Thực ra... con vẫn luôn cho rằng... anh ấy
sẽ chờ đợi...nhưng anh ấy đi rồi... giống
như mẹ lúc đầu...
Con hơi sợ hãi... trước đây, bên cạnh bố ít nhất còn có con... nhưng
sau này... bên cạnh con còn có ai đây?”.
Nhìn nụ cười của bố trong khung ảnh, nước mắt bất giác trào ra, Phổ Hoa không
muốn lau, từng giọt rớt xuống mu bàn tay, lại từng giọt từng giọt khô đi.
“Vì vậy con không muốn tiễn bố đi, mẹ nói bố ở trong nhà sẽ không tốt cho
con... nhưng con thấy không phải
như vậy... con muốn giữ bố lại nơi đây... ở bên
con...có thời gian thì nghe con nói chuyện... Chúng
ta lâu lắm rồi... không nói chuyện... đúng
không bố...”.
Phổ Hoa bình tĩnh nhớ lại quá khứ, thậm chí nghĩ đến cái chết.
“Con không biết... chết có cảm giác thế
nào... không biết bố ở đó sống
có tốt không... Nếu bố thiếu gì... có thể
nói với con trong mơ... nói chuyện với con... Một ngày nào đó... con cũng sẽ
tới nơi đó... con sẽ mua một miếng đất bố thích... sau đó
qua đó ở bên bố... Khi ấy, chúng ta có thể gặp mặt rồi... Đúng không?”.
Nghĩ tới có một ngày đoàn tụ cùng bố, cô ngậm nước mắt mỉm cười.
“Bây giờ con rất tốt... bố không cần lo lắng... Con
sẽ...chăm sóc tốt cho bản thân... Thật
đấy... Con chỉ nhớ bố... vô cùng
nhớ bố...”.
Bố trong ảnh vẫn nở nụ cười, cô đặt quân cờ trở lại bàn cờ, cầm khung ảnh lên,
xoa nhẹ lên khóe mắt đầy nếp nhăn sau tấm kính, khẽ khàng ôm trước ngực.
Cánh cửa két một tiếng dần dần mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu qua khe cửa vào
phòng.
Cô quay phắt đầu lại, thấy Vĩnh Đạo nghiêng người dựa lên khung cửa, Phổ Hoa
kinh ngạc đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất phải lau nước mắt trên mặt đi.
Cô vốn không chú ý tiếng chuông cửa, nhưng rõ ràng anh đã đứng ở đó rất lâu
rồi, ánh mắt ngưng đọng ở một nơi, túi ni lông trong tay lặng lẽ rủ xuống một
bên người.
“Anh... sao đến vậy...”. Cô lau
qua loa mặt, lấy lại tinh thần.
Vĩnh Đạo không trả lời, bước vào phòng đóng cửa, đổi sang tư thế dựa vào cánh
cửa.
Anh dường như cũng không ngủ cả đêm, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, uể oải, râu mọc
lan xung quanh hàm dưới, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ, miếng vải tang màu
đen trên cổ tay áo cũng chưa gỡ xuống.
“Em ăn cơm chưa?”. Anh dịu dàng hỏi.
“Rồi”. Phổ Hoa đặt bức ảnh của
bố lên bàn thờ, trốn tránh ánh mắt của anh.
“Em ăn gì?”. Anh tiếp tục truy vấn.
“Không nhớ nữa”.
“Vậy còn thuốc?”.
“Em cũng uống rồi...”.
“Thật không?”.
Anh không tin, giống như sớm đã nhìn thấu lời nói dối của cô, bước tới đặt tay
lên gáy cô. Trong giây phút lòng bàn tay và da thịt