
ng ta ra ngoài đi, được không?”.
Cô không chút phản ứng, cũng không đứng dậy nổi, chỉ kéo bàn tay đó không
buông.
“Phổ Hoa...”. Anh vỗ vỗ mặt cô, ôm cô
lên để cô dựa vào mình.
Cô vẫn như đang thiền, cả người mềm nhũn, không ngừng run rẩy.
Nhân viên bước lên đóng tủ, cô mới đột nhiên định thần, nhào lên kéo mép giá
sắt, tan nát cõi lòng gọi một tiếng: “Bố!”.
Thế giới của Phổ Hoa sụp đổ, thậm chí cô cũng không biết trở về nhà kiểu gì, vì
sao có rất nhiều người bên giường, quan tâm gọi tên cô.
Ngoài mệt mỏi và đau đớn, trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra,
không đau khổ cũng không náo loạn, ngồi trên giường yên lặng đến khác thường.
Có người nắm tay cô, liên tục xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cô. Cô quá mệt, không
muốn quay đầu nhìn rõ đó là ai, ánh mắt lạc đến một góc trong căn phòng rồi
dừng lại ở đó, nhớ về gương mặt bố trước khi rời nhà.
“Uống chút nước đi...”. Giọng nói quen thuộc lại
vang lên lần nữa, xoa đầu cô, khẽ vỗ vai cô, giống như đối xử với một đứa trẻ
sơ sinh còn quấn tã, “Phổ Hoa...Phổ Hoa...”.
Cô định thần lại quay về hướng anh, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng khóc
ngắt quãng ở ngoài cửa. Mẹ cũng chen lẫn trong
đó. Vì rất đau buồn nên cô đắp chăn trùm
đầu để bản thân mình co vào đó, được bóng tối ôm ấp.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dài, dường như chạm vào vết thương trong
trái tim, nước mắt chảy xuống.
Sự tồn tại của Vĩnh Đạo là niềm an ủi lớn lao trong giờ khắc này nhưng với thân
phận của họ, cô không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt anh.
Tiếng khóc bên ngoài dần yếu đi, ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ thấy
âm thanh không khí giãn nở, Phổ Hoa lật chăn ngồi dậy, cầm khung ảnh đầu giường
dán sát vào má nóng bừng, dưới ánh đèn cô nhìn kĩ người trong ảnh. Đó là
bức ảnh chụp chung hiếm hoi của cô và bố tại hiệu chụp ảnh, hai người mỉm cười
với nhau, đường nét mặt mũi đều giống nhau một khách khó nói. Cũng là
sự ngầm ăn ý giữa hai bố con, những năm qua cô mới có thể trở về bên bố khi gặp
thất bại và những điều không như ý.
Nhưng bây giờ, bố đã không còn.
Nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng, cô chợt ngẩng đầu mới phát hiện Vĩnh Đạo
ngồi trong góc, cánh tay giao nhau trước ngực, vẫn vẻ bi thương hiện rõ trên
mặt, tuyệt không ít hơn cô một chút nào.
“Uống thuốc đi...”. Anh bước tới, cầm cốc
nước và viên thuốc trên đầu giường, “Em không thể ngã xuống, bố chỉ còn mình em
thôi!”.
Cô nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Phổ Hoa đã ra khỏi giường, tìm một bộ quần
áo đen trong tủ, vấn tóc thành búi bằng chiếc bút chì.
Mở cửa phòng, trong phòng khách mùi thuốc lá nồng nặc. Người
đến chia buồn đều tản đi, trên bàn trà bày cốc, gạt tàn đã dùng, Vĩnh Đạo nằm
trên ghế sofa, đắp áo khoác, đầu gối lên tay. Nghe thấy tiếng kẹt cửa anh liền
ngồi dậy.
Phổ Hoa không nói gì, đi vòng qua ghế sofa vào phòng tắm chỉ đơn giản rửa mặt
gội đầu, dùng nước ấm vẩy lên đôi mắt khô. Khi ra, anh xắn tay áo lên thu dọn
đồ đạc trên bàn. Phổ Hoa bước qua đó, cầm
giẻ lau từ tay anh.
Anh đứng bên, dấu vết của việc thiếu ngủ hiện rõ trên mặt. Cô biết
bản thân mình cũng chẳng ổn, nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, quay lưng nói với anh:
“Em uống thuốc rồi”.
Cả một buổi sáng, Phổ Hoa đóng cửa trong phòng sắp xếp hậu sự của bố, những
việc muốn làm đều viết trên giấy, liệt kê rất rõ ràng. Cô vẫn
không muốn lên tiếng, việc gì cũng viết trên mảnh giấy đưa mẹ hoặc Vĩnh Đạo.
Buổi trưa Quyên Quyên vội đến, mang theo đồ ăn, Phổ Hoa bày trên bàn, kéo Quyên
Quyên vào trong phòng bố khóa trái cửa.
“Sao vậy?”. Quyên Quyên thấy cô bật
máy thu thanh, bật âm thanh ở mức lớn nhất tiếp sóng chương trình Bình thư đang
phát. [Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian
của Trung Quốc, khi kể chuyện câu chuyện dài dùng khăn, quạt làm đạo cụ.'>
Phổ Hoa thu dọn quần áo bên gối, nhoài lên đó, mệt mỏi day day Thái Dương, lấy
ra tờ giấy xếp gọn gàng trong túi “Mua giúp mình chút đồ”.
Quyên Quyên nhìn mảnh giấy dùng mu bàn tay áp lên trán và sau gáy cô, vẫn hơi
sốt, không ra mồ hồi.
“Không thì đi xem một chút? Việc có thể để người khác làm”.
Cô cố chấp lắc đầu, chống người lên ôm Quyên Quyên dựa vào vai cô ấy.
“Mình muốn tự làm, uống chút thuốc là được”.
“Phổ Hoa...”. Giọng nói của Quyên Quyên
trở nên nghẹn ngào, trong mắt lộ ra vẻ thương xót và thông cảm, “Mình biết xảy
ra chuyện như thế này... cậu nhất định rất buồn... nhưng... việc đã
đến nước này, cậu phải kiên cường... Bố cậu
tuy không còn, nhưng vẫn có bọn mình...”.
Phổ Hoa lau đôi mắt khô, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn. Trong
lòng trống rỗng, không phải không muốn tưởng nhớ và bi thương, chỉ là không còn
sức mà thôi, “Mình biết... nhưng vẫn có rất nhiều
việc phải làm...”.
“Ăn chút đồ đi, mình mang vào cho cậu nhé?”. Quyên
Quyên hỏi.
“Nằm một chút trước đã, cậu đi ăn đi”. Phổ Hoa
xua xua tay, dựa lên gối vặn nhỏ âm lượng của máy thu thanh.
“Vậy mình ở cùng cậu”. Quyên Quyên ngồi cạnh cô,
kéo tấm mền đắp lên người cô, đút tờ giấy vừa nãy vào trong túi áo.
Lo chu