
đến em, cho dù ở bên cô ấy cũng không thể quên nổi em. Vì vậy
anh mới đi nửa năm, không dám quay lại tìm em, anh sợ em sẽ không ở bên
anh...”.
Từ năm lớp mười anh thổ lộ với cô, trải qua vô số thất bại, sau bảy năm, anh
lại cầu xin sự tha thứ của cô.Trái tim cô không phải cứng như đá, sau buổi tối
lễ Tình nhân khi đó, cô đã quen với sự tồn tại của anh, sự khó chịu run rẩy khi
anh đi vào cơ thể dần dần biến mất, cô không thể không thừa nhận muốn ở bên
anh, thích ở bên anh, hy vọng ở bên anh. Có anh,
còn hơn mình cô liều lĩnh ôm lấy quá khứ không buông, tuyệt vọng đi về phía
trước trên con đường không thấy điểm cuối.
Quyên Quyên từng hỏi đó là tình yêu ư? Phổ Hoa không rõ, nhưng chỉ cần nghĩ tới
anh và Cầu Nhân liền rất đau lòng.
Cô oán giận anh, thậm chí có chút hận anh, trong nhiều chuyện đã xảy ra, cô chỉ
không hy vọng anh và Cầu Nhân có bất cứ mối quan hệ nào. Như thế
cô sẽ không nghĩ tới An Vĩnh, cũng sẽ thoát khỏi tình yêu thầm lặng bị vứt bỏ
trong bóng tối ấy.
Cuối cùng cô rút cánh tay ra, thoát ra khỏi vòng tay anh, vò nát mấy tờ nháp
đầy chữ, tâm tư rối loạn đi ra cửa.
Anh đã nhận sai nhưng không hề nhắc tới Cầu Nhân, sự ấm áp trong mắt cô cũng
trở nên lạnh lẽo.
Mở cửa, cô đẩy anh ra ngoài, ngày hôm sau anh đến, cô vẫn mặc kệ.
Mối quan hệ của họ vẫn bế tắc cả một kỳ nghỉ hè, số câu cô nói với anh cộng lại
không vượt quá mười câu.
Vào học, cô phải tới tòa soạn tạp chí, anh phải đi Hồng Kông.
Anh gửi tới nhà cô giấy tờ triệu tập và giấy thông hành đến Hồng Kông, nghiêm
túc nói rõ chỉ cần cô không tha thứ, anh sẽ không đi Hồng Kông nữa, tất cả nghe
theo quyết định của cô.
Cô có thể quyết định cái gì, Phổ Hoa xót xa nghĩ.Muốn chia tay mà chia tay
không nổi, ngày ngày anh đến, cũng không còn quấy rầy bằng được nữa, tựa như ở
bên cô, mặc kệ cô giở tính trẻ con. Không chia tay thì nuốt không trôi, trong
lòng cô u ám sống qua ngày, không thể nói rõ ra mọi chuyện, chỉ có thể khóc một
trận trước mặt bạn bè, trở về hàng ngày đối diện với anh.
Phụ huynh cả hai nhà lại gặp mặt nhau, bố mẹ sốt ruột tới nỗi cách nào cũng đều
đã dùng, Vĩnh Đạo vẫn câu nói cũ, còn cố chấp hơn cả cô.
Thấy ngày vào học gần kề rồi, bố cô không chịu nổi bèn đi tìm Phổ Hoa nói
chuyện.
“Hoa Hoa, mặc kệ vì sao mà cãi nhau mọi chuyện cũng phải có giới hạn. Vĩnh Đạo
cũng nhận sai rồi, không thể cứ cãi nhau như vậy, các con cũng đã lớn, phải
biết tha thứ cho nhau”.
“Bố...”. Phổ Hoa bướng bỉnh, không
nén được tức giận thở dài với bố.
Từ khi biết Vĩnh Đạo, ông đã thương yêu, coi trọng anh như con trai.
Cuối cùng, cô không thể không mềm lòng, đành chịu bố, cũng không thắng nổi Vĩnh
Đạo, hơn nữa trong mắt người lớn, họ đã sống chung, cô cũng chẳng còn đường
lùi.
Chính thức gặp mặt lần nữa là khi Phổ Hoa bị lừa đưa tới ngoại ô, ở cùng Vĩnh
Đạo một tối.
Hai ngày sau anh hoặc ở lại tìm việc, hoặc bay đi Hồng Kông bắt đầu học nghiên
cứu sinh. Cô đấu tranh với bản thân, suy tính lợi hại, anh ôm chặt eo cô không
buông, miệng vô số lần nói xin lỗi.
Trái tim cô rốt cuộc cũng mềm đi, anh quỳ khóc dưới chân cô, tất cả những lời
cô muốn nói lại không thể nói ra đều đè nén trong lòng.
Hai ngày sau, Vĩnh Đạo bay. Tối hôm đó ở ngoại ô, cô lại tha thứ cho anh từ cơ
thể đến nội tâm, tiếp nhận anh, chỉ trừ sự tủi thân vô cùng, bất đắc dĩ... vô
cùng.
Anh tới sân bay, lần đầu tiên đùa với cô trong vài tháng nay, khẩu khí nhẹ nhõm
vui vẻ, trong mắt lộ rõ vẻ không nỡ xa rời.
“Diệp Phổ Hoa, em không được thay lòng!”.
Cô chẳng ừ hữ gì.
Anh đành đứng ở cửa vào hôn cô thật sâu như chốn không người, giơ tay lên thề
thốt bảo đảm: “Trước kia là anh sai, đợi anh, mùng một tháng mười anh về, hàng
ngày anh sẽ gọi điện, lễ Noel anh sẽ đón em qua”.
Cô đẩy đẩy anh, tiễn anh vào khu vực kiểm tra an ninh, môi dưới vẫn còn dấu vết
anh vừa để lại.
Bao năm trước đây Phổ Hoa đã rất mệt mỏi, mệt tới mức cô không còn lòng dạ nào
mà chống chọi với vận mệnh, hay làm rõ mọi chuyện. Cũng
may, Vĩnh Đạo đều thực hiện được những lời bảo đảm, trong hai năm sau đó, anh
giữ tất cả lời hứa. vết nứt do Cầu Nhân gây
ra được hóa giải từng chút một trong hai mươi tư tháng đó.
Phổ Hoa nhớ lại những ngày tháng chia xa đó, trong lòng ngoài chút buồn rầu,
cũng không tránh khỏi thở dài.
Cô không thể không thừa nhận, so với oán giận, cô càng nhớ anh hơn, tuy niềm
vui họ thực sự trải qua ít đến mức đáng thương.
**************
Theo chế độ giáo dục của nước Anh, lịch học nghiên cứu sinh của Vĩnh Đạo tại
Hồng Kông tiến hành vô cùng thuận lợi, chưa đầy hai năm đã hoàn thành luận văn. Trước
lúc tốt nghiệp, tuy
thầy hướng dẫn giữ
lạinhưng anh vẫn kiên quyết
lựa chọn trở về Bắc Kinh
phát triển sự nghiệp.
Khi đó Phổ Hoa đã quen với
cuộc sống mỗi người
mộtnơi, mỗi năm lại gặp
Vĩnh Đạo vào lễ Noel và nghỉ
hè.Công việc của cô ở tòa
soạn tuy không được coi là quá
tốt nhưng chí ít cũng ổn định, hơn nữa còn có
vị trí nhỏcủa riêng mình.
Tang Hinh Mai - cô gái
ban đầu VĩnhBác giới thiệu cho Phổ Hoa
quen đã cho Phổ Hoa rất nhiều gợi ý
t