
i dạo trong
khuôn viên trường, mỗi
lầntạm biệt dưới ký túc xá,
nụ hôn cũng chỉ hạn chế
trênmá và cằm. Sự chủ động duy nhất
biểu hiện vượt qua
trước kia chính là khi
cùng ăn cơm, cô gắp thức ăn vào bát
anh, hơn nữa ra sức gắp, cả những
thứ cô thích ăn hay không thích
ăn đều gắp vào bát anh, như sợ
anh ăn không no, còn thời gian
rảnh rỗi, cô rất
chừng mực, ngoài việc
khiến anh vui vẻ ra còn cảm nhận
được loại nỗi nghi
hoặc lo lắng khó gọi
thành tên.
Lẽ nào cô không hề vui
ư? Hoặc, không vui như
anh,hay anh hiểu sai điều cô muốn thể
hiện?
Vĩnh Đạo lưu tâm quan sát tỉ mỉ
Phổ Hoa, cô vẫn gầy,
thậm chí còn gầy hơn cả
kỳ nghỉ hè, sau khi
hiến máu, mặt cô
thường trắng bệch, thiếu
khí sắc, khi cười
cũngkhông có sự e thẹn làm
rung động lòng người như
trước, làm gì cũng không
thể lấy lại tinh
thần. Mỗi lầnnhìn qua cổ áo hẹp thấy bờ vai gầy
mảnh của cô, hoặc
nhìn thấy cô mệt mỏi uể oải
ôm sách ra khỏi lớp học,
Vĩnh Đạo luôn không kiềm chế nổi kéo cô
tới chỗ không người
ôm cô vào lòng, kề sát
lên Thái Dương cô im
lặng vài phút cho đến khi cảm
nhận được cô yếu ớt đẩy anh ra rồi
lại đầu hàng, mới dám tin cô
vẫn thuận theo ý anh, trở thành
bạn gái anh. Nếu không,
cho dù cô ngoan ngoãn
vùi đầu lên dựa vào người
anh, anh cũng cảm thấy không
hề nắm bắt được cô.
“Không vui à? Hay học mệt quá?”.
Câu hỏi như vậy anh
hỏi bao lần, câu trả lời của Phổ Hoa
thường là buồn rầu
không lên tiếng, thi
thoảng đáp lại, cũng là đãng trí nói
câu: “Không có... anh đa nghi
rồi...”.
Nhưng thực ra sự việc
không hề đơn giản
như cô nói, không chỉ
anh, mà chính bạn bè
xung quanh anh cũng đều nhận ra sự
khác thường này. Một
mặt, cô lạnhnhạt và hướng
nội trước mặt người
khác, mặt khác, anh dần thêm
hoài nghi và bất mãn.
Chính trong thời kỳ nhạy cảm bất
ổn thế này họ chẳngthể giữ được
bí mật quá lâu như
ý định ban đầu, chodù cẩn thận che giấu, vẫn sớm bị
người nhà phát hiện.
Người phát hiện đầu tiên chuyện
bọn họ ở bên nhau
lạilà con trai của bố dượng
Phổ Hoa.
Vô tình đụng phải
“anh trai” - người chỉ gặp gỡ vài
lầntrên đường, phản ứng đầu tiên của Phổ Hoa là
vùngtay khỏi tay Vĩnh Đạo, chắp
sau lưng, giống như
đứatrẻ làm sai, cô trốn vào
quán ăn nhanh bên đường.Vĩnh Đạo không
hiểu nên vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy
đường đối diện chỉ có đám sinh
viên đại học túm tụm đi qua, đồng thời
không thấy có gì khác
thường. Nhưng vào quán
tìm Phổ Hoa, cô trốn trong
góc giá sách cầm một quyển
tạp chí lật lung
tung, không ngừng quan
sát con đường.
“Thấy ai à?”. Anh bước tới cầm cuốn
tạp chí sáchtrong tay cô, nắm bàn tay
lạnh ngắt ấy.
“Con trai bên đó của
mẹ”. Cô nói rồi khó
chịu rút tay ra, lại bị
anh nắm lần nữa.
“Chẳng thế nào...”. Cô
không nói thật lòng,
cuối cùng vẫn rút tay
ra khỏi tay anh, quay ra
đường, cũng khôngchú ý giữ khoảng
cách.
Ba ngày sau, không
nhịn được sự truy vấn luân
phiêncủa bố mẹ, Phổ Hoa
cuối cùng đành khai
báo chuyệncủa Vĩnh Đạo.
Đứng giữa phòng khách
nhà mình, cô chờ bố mẹ xử
lý,họ cùng trao nhau ánh mắt sâu xa, bố
lên tiếng mờiVĩnh Đạo cuối
tuần đến nhà trực tiếp nói
chuyện.
Khi anh ngồi ngay ngắn chơi cờ với bố Phổ
Hoa, vẻ trưởng thành
và chững chạc hơn
tuổi hiện rõ, sau khi
bình tĩnh trả lời các câu tra
hỏi liên quan tất cả mọi
việc lớn nhỏ, Thi
Vĩnh Đạo với tốc độ thần kỳ
khôngthể lường trước được đã thuận lợi
được nhà họ Diệphoàn toàn chấp
nhận, chưa quá nửa
tháng, đến ôngngoại Phổ Hoa cũng nhớ ra cậu
nhóc năm đó xáchmáy tính năm lần bảy
lượt gõ cửa viếng thăm,
tự mình pha trà ngon
tiếp đãi anh.
Đối với Vĩnh Đạo mà nói,
đây là khúc ca khải
hoànmười phân vẹn mười, còn đối với Phổ Hoa,
lại một sựthất thủ, tháo
lui đến nơi cô không còn
cách nào lui được nữa.
Tình thế phát triển
nhanh chóng mãnh liệt
một cách bất ngờ như vậy, cô khó có
thể hoàn toàn vui vẻ,
chodù cười cũng có chút miễn
cưỡng trong đó, đối vớiVĩnh Đạo hoặc ít hoặc
nhiều có một khoảng cách,
khăng khăng giữ lấy một góc
trong trái tim.
Phổ Hoa chẳng phải
không biết tốt xấu,
sau khi đã trảiqua sáu năm theo
đuổi cực kỳ khó
khăn gian khổ, cô biết tất cả những
điều tốt đẹp của
Vĩnh Đạo nhưngchung quy vẫn không quên nổi Kỷ
An Vĩnh đột nhiên ra đi, và sự
xuất hiện một cách
khó hiểu của Cầu
Nhânlần đó.
Hai việc này dường
như trở thành khối u
ác tính lớndần trong cơ thể
cô, âm thầm tồn tại, không
hề cảm thấy đau, nhưng dường
như ngày càng bành trướng, sẽ có
một ngày phát tác.
Thế là Phổ Hoa không
thể tránh được sự chán nản,
mỗi lần thấy Vĩnh
Đạo, dây thầnkinh nhạy cảm nào
đó trong đầu sẽ vô tình đau nhức,
nhắc nhở cô đã xảy ra
chuyện gì. Nhưng thực
ra, cô không hề biết xảy ra
điều gì, một chút manh mối
cũngkhông có.
Sau khi Kỷ An Vĩnh
đi, ngoài mấy thứ cậu
ấy để lại, Phổ Hoa chỉ
nhận được một tấm thiệp điện tử vào
cuốinăm, hình thức trang nhã đơn giản,
trên đó viết: Mình ở Canada ổn cả, chúc
năm mới vui vẻ, vạn sự suôn
sẻ.
Hơn chục chữ đơn giản đó, cô suy đi
nghĩ lại xem nêntrả lời thế
nào, cuối cùng chỉ có