
ì? Cầu Nhân à?”.
Anh nghe thấy cái tên này, toàn thân chấn động, tay định lấy cốc dừng giữa
không trung, liền nắm thành nắm đấm.
Phổ Hoa vẫn dựa vào thành ghế, ngồi mệt rồi liền bước về quầy bar tự rót cho
mình ly champagne, cũng chẳng vì chúc mừng cái gì, chỉ muốn uống một ly rượu.
Nhân viên phục vụ quầy rượu đổi cốc cho cô, ly thủy tinh thon dài, tôn thêm màu
sắc dịu ngọt của champagne, vừa đưa lên miệng đã bị anh cầm mất.
“Đừng uống rượu!”. Anh ấn tay cô, cầm ly
rượu ngửa đầu uống cạn.
Cô không tranh giành, mặc kệ anh uống. Buông
tay quay người rời đi cũng không rõ muốn đi đâu. Anh lại
đuổi theo nắm tay cô, mắt lộ ra tia đau khổ, thậm chí là van nài.
“Chúng ta... nói chuyện được không?”.
“Nói chuyện gì?”. Cô tỏ ra không chút yếu
thế quay đầu lại.
“Có vài chuyện... anh muốn nói với em”.
“Liên quan tới Cầu Nhân?”. Cô vẫn không buông tha
hai chữ đó, từ sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ đó, trong
đầu cô chỉ nghĩ tới cái tên này. Chú ý thấy khóe miệng anh giật giật một cách
mất tự nhiên, trong lòng cô... lại có chút vui thích.
“ừ”. Lần này anh rất thẳng thắn thừa nhận,
kéo cô ra ngoài, cô vẫn không cự tuyệt, chuyện cần phải đến rồi cũng đến, chẳng
phải ư?
Đi qua phòng hát karaoke, ra khỏi phòng, cô rút tay mình ra, đi theo sau anh.
Hành lang dài yên tĩnh, anh đi một mạch qua phòng tiệc đứng, mở bừa một căn
phòng trống bên cạnh.
Đứng ở cửa, cô do dự một lát, bước vào, anh đóng cửa, ấn chuông phục vụ trên
tường.
Nhân viên phục vụ mang tới trà và đồ ăn vặt, bày trên bàn. Anh rót hai cốc trà
lạnh, một cốc cho cô, một cốc đặt trước mặt mình.
“Ngu Thế Nam... đã có người ở Bắc Kinh!”. Anh đưa
cốc qua, bình tĩnh kể hết một sự thật.
Cô không lên tiếng, cũng không có bất cứ sự bất ổn nào về tinh thần, dường như
Ngu Thế Nam mà anh nhắc tới căn bản không liên quan tới cô.
“Em hiểu lời anh nói rồi chứ!”. Hiển nhiên anh không hiểu
sự bình tĩnh của cô, “Cậu ta ở Bắc Kinh đã có bạn gái!”.
Cô cảm thấy lời nói của anh rất buồn cười, bèn hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?!”.
Lần này, đổi lại anh đã im lặng, một lúc sau vẫn không thốt lên lời.
“Lẽ nào... em biết cậu ta...”. Anh không chắc có nên nói
tiếp không, nhưng nhanh chóng bị cô ngắt lời.
“Em không muốn biết bất cứ chuyện gì của Ngu Thế Nam, anh tới đây chỉ để nói
với em về cậu ta thôi à?”.
“Anh chỉ... muốn nói cho em biết, cậu ta có thể không nghiêm túc với em... Cậu
ta...”. Anh còn đang định giải
thích, cô liền khẽ hừ một tiếng, giống như tự chế giễu: “Nghiêm túc? Vậy còn
anh? Anh có thể nghiêm túc không?”.
Đoạn đối thoại nghe được sau quầy bar rành rành trước mắt, khiến cô nhớ tới
cuộc điện thoại nhận được một năm trước, góc mềm mại trong tim trở nên cứng
rắn.
“Chẳng phải anh muốn nói về Cầu Nhân ư?”. Cô quay
lại chủ đề với thái độ cứng nhắc, “Chẳng phải muốn nói về cô ta ư? Anh nói
đi...”.
Anh không biết nên nói gì, tay đặt trên đùi lau vài lần, nhưng trán vẫn toát mồ
hôi, khiến nếp nhăn đó hiện rõ ràng hơn.
Phổ Hoa nhìn thẳng giọt mồ hôi trên trán Vĩnh Đạo, khóe mắt xót xa, đau đớn, tờ
giấy ăn trong tay bị vò thành một viên tròn nhăn nhúm.
“Hay là... anh đợi em hỏi anh?”. Cô chầm
chậm đứng lên, bước tới cửa, cách xa anh nhất: “Hai người kết hôn rồi hả? Vì
sao kết hôn! Cầu Nhân bây giờ ở đâu? Vì sao anh không mang cô ta đến? Vì sao
hơn nửa năm rồi Triệu Phong vẫn gọi em là chị dâu? Vì sao Vĩnh Bác chưa từng
gặp cô ta, mọi người vẫn cho rằng em và anh ở bên nhau!”. Cô
không dừng lại được nữa, cắn chặt môi, “Thi Vĩnh Đạo, thế nào là nghiêm túc?
Hôn nhân lẽ nào là trò chơi! Cũng có thể là thật ư? Là giả ư? Anh nói với em
Ngu Thế Nam sẽ không nghiêm túc với em, vậy anh từng nghiêm túc với em chưa?
Từng nghiêm túc chưa? Hay anh có nghiêm túc với Cầu Nhân không? Còn nghiêm túc
hơn cả với em?”.
Anh căng thẳng không biết giải thích thế nào, mồ hôi trên trán càng lúc càng
nhiều.
Cô lại muốn cười.
Giấu đầu hở đuôi, giấu kín như bưng, bây giờ cuối cùng cũng đều phơi trần trước
mọi người.
“Em muốn biết anh kết hôn khi nào! Mùa hè năm trước? Mùa thu? Hay tết Nguyên
Đán? Hay tết dương lịch? Kết hôn ở đâu? Mời ai? Các người từng gặp ai?”. Cô
chưa từng giận anh hận anh như vậy, thậm chí còn thất vọng về anh hơn cả buổi
tối hôm đó, “Hay... các người căn bản không
hề kết hôn!”.
Giọng cô run rẩy như đang nói mơ.
“Các người... anh và Cầu Nhân...
Anh...”.
Anh cúi đầu vùi trong lòng bàn tay, hung hăng nắm tóc, mu bàn tay ra sức siết
chặt lộ vài đường gân xanh.
“Anh nói đi?”. Cô không dừng lại nổi,
nhớ tới lời Quyên Quyên nói, lời Hải Anh nói và từng người nói trước mặt cô mà
tan nát cõi lòng. Bắt đầu từ buổi trưa một năm trước, cuộc sống của cô đã thay
đổi rất lớn, mà tất cả những điều này đến từ lời bịa đặt của anh.
“Anh kiên trì muốn đưa em đi thăm bố... Anh muốn em và Vĩnh Bác ăn bữa cơm
đó... Anh lấy ngày sinh của em làm mật mã... Anh nổi
trận lôi đình vì bức thư em viết... Anh xộc
tới nhà em... Anh...”. Cô cắn môi không nói
tiếp, đột nhiên nghẹn lại.
Khi tất cả mọi người đều lặp lại