Giường Đơn Hay Giường Đôi

Giường Đơn Hay Giường Đôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323903

Bình chọn: 9.5.00/10/390 lượt.

nhưng Phổ Hoa không muốn kể, một từ

cô cũng không lộ ra, ngoài cơn ho nặng hơn tiết lộ tình trạng của cô, những lúc

khác, cô đều vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác, cho dù giả

vờ không tốt, cũng chẳng sao.

“Phổ Hoa, vì sao không nhắn tin!”.

Cô tắt máy, đổi số, hàng ngày đến đêm khuya mới lắp số cũ vào, đọc tin nhắn lưu

lại của Hải Anh, Doãn Trình, Ngu Thế Nam.

“Cậu ở đâu? Vĩnh Đạo đang tìm cậu, ít nhất cậu nói cho mình biết có xảy ra

chuyện gì không! Bọn cậu rốt cuộc thế nào đấy!”.

Vĩnh Bác liên tiếp gửi mấy lá thư, đều bị cô đưa vào thư rác mặc kệ, không quan

tâm.

Lần này cô thực sự muốn chấm dứt hoàn toàn với quá khứ, xóa bỏ tất cả những gì

liên quan tới anh.

Ngày cuối cùng làm ở công ty, thu dọn đồ đạc xong, rời văn phòng Phổ Hoa đụng

Ngu Thế Nam ở cầu thang.

Cậu ta nhìn thấy chiếc túi cô xách, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Muốn đi đâu?”. Cậu ta đi xuống lầu theo

cô.

“Không đi đâu cả!”. Cô không dừng bước.

“Về Bắc Kinh à?”. Cậu ta đuổi theo hỏi cô.

Cô tiếp tục đi, coi như chưa gặp cậu ta, ra khỏi tòa nhà rẽ về hướng bến xe

bus.

Cậu ta đuổi theo đến tận cửa, hét từ xa: “Diệp Phổ Hoa! Cậu đi đâu?”.

Cô lên chiếc xe đầu tiên dừng lại, cũng không biết xe đi về hướng nào, qua cửa

kính, nhìn Ngu Thế Nam lần cuối cùng, quay lưng quyết định quên đi đã từng có

một người như vậy.

Cô không có chỗ để đi, xách vài túi giấy tờ mang từ công ty về và một túi sách

rỗng, đi loăng quăng hơn nửa thành phố Thiên Tân, cuối cùng đứng trước cửa nhà

Lâm Quả Quả, giơ tay ấn chuông.

Nếu nói vẫn có ai mà cô muốn tin nhất, bây giờ chỉ còn Lâm Quả Quả.

Cửa mở, Lâm Quả Quả vô cùng bất ngờ trước cuộc thăm viếng đột ngột của cô,

nhưng vẫn nhiệt tình mời cô vào nhà, đón đồ trong tay cô, pha trà cho cô.

“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì à?”. Thấy sắc mặc cô khác lạ,

cô ấy giơ tay sờ trán cô, giật mình, “Phổ Hoa, cô sốt à?”.

Cô mệt mỏi tột cùng dựa vào ghế sofa, lấy ra chai thuốc trị ho còn nguyên nhãn

mác trong túi, mở nắp, không dùng thìa, uống một ngụm lớn giống như uống nước

lọc vậy.

“Phổ Hoa, sao thế!”. Lâm Quả Quả giật chai thuốc,

dùng khăn giấy lau thuốc trên khóe miệng cô.

Cô chớp chớp mắt, muốn cười nhưng đột nhiên lại dùng tay ôm mặt, rất lâu sau

vẫn không hề cử động, cũng không nói chuyện.

Tối đó, nằm trên chiếc giường nhỏ của Lâm Bác, Phổ Hoa nhìn chăm chăm lên chuỗi

mô hình máy bay bằng nhựa treo trên song cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Lâm Quả Quả:

“Cô muốn nghe chuyện không?”.

“Chuyện gì?”. Lâm Quả Quả thay khăn lạnh hạ nhiệt cho cô, đưa thuốc cảm cúm vừa

pha xong tới bên miệng cô.

“Chuyện của tôi”. Phổ Hoa tự mình chống người

lên, miễn cưỡng uống thuốc.

“Chuyện của cô?”. Lâm Quả Quả ngồi xuống

bên giường.

“ừ”.

“Ngủ trước đi, tỉnh dậy rồi nói sau”. Lâm Quả Quả cười an ủi cô, giống như một

người mẹ hết lòng chăm sóc con.

Phổ Hoa lắc đầu, rút tay khỏi chăn nắm tay cô ấy. Tay Lâm

Quả Quả mềm mại ấm áp, thứ có thể mềm mại ấm áp lại vô hại như vậy trên thế

giới này rất ít, bây giờ cô không dám dễ dàng tin vào cái gì.

“Bây giờ có thể nói, tôi không sao!”. Cô nằm trở lại, tuy mệt nhưng không muốn

nghỉ ngơi.

Lâm Quả Quả nghĩ một lát rồi đồng ý.

“Vậy được, cô chờ chút”.

Cô ấy ra phòng ngoài lấy áo khoác và gối, thu xếp ổn thỏa cho Lâm Bác liền trở

lại, đưa cho Phổ Hoa cốc sữa nóng.

“Cô đừng bận rộn nữa, ngồi đi”.

“ừ”.

Nằm xuống, Phổ Hoa gối lên tay, ánh mắt lại nhìn lên chuỗi mô hình máy bay làm

bằng nhựa, “Cô từng nói có thể nhìn ra tôi không hạnh phúc, còn nhớ không?”.

“Có”.

“Thực ra... tôi chưa bao giờ biết cái gì là hạnh phúc.Tôi chưa từng đạt được

thứ tôi muốn, những thứ tôi đạt được không phải là thứ tôi muốn. Ngay từ ban

đầu, tôi nghĩ... tôi đã nhầm rồi...”. Có thứ

lấp lánh lóe lên trong mắt cô, rất nhanh liền biến mất, trở thành nụ cười yếu

ớt.

“Ban đầu ư?”.

“Đúng, ngay từ ban đầu, mười lăm năm trước, khi chúng tôi gặp nhau lần đầu...”.

Phổ Hoa chìm vào trong ký ức nặng nề, ánh đèn màu cam trên đầu giường Lâm Bác

bao trùm lên đường nét gương mặt cô, rất dịu dàng đẹp đẽ nhưng cũng rất yếu ớt. Lâm Quả

Quả không hỏi bất cứ câu nào nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên, đợi cô nghĩ kỹ, bắt đầu

kể lại câu chuyện của cô.



Phổ Hoa và Vĩnh Đạo từ năm thứ ba đại học lặng lẽ trở

thành một đôi tình nhân, tuy họ cố gắng giữ tình cảmnày thật kín

đáo, Phổ Hoa giữ kín như

bưng chuyện này nhưng

vài bạn học trong

ký túc vẫn nhận ra,

đồngthời lặng lẽ mỉm cười

trong những thời điểm thích hợp.

Yêu thời đại học

không phải là chuyện

mới mẻ, nhưngvề phía bố, Phổ Hoa

tuyệt không dám nói rõ,

cứ cuối tuần Vĩnh

Đạo cùng cô về nhà,

cũng chỉ đưa tới

cửangõ, mắt tiễn bóng dáng cô

từng chút xa dần. Phổ Hoa

hiếm khi quay đầu lại, sự lưu

luyến của cô nhiều nhất

lúc chia tay cũng chỉ là

cười khẽ với anh, buông tay rồi

bước đi. Thi thoảng anh có ý muốn thân mật đều bị cô

khéo léo trốn tránh.

Xác định rõ quan hệ, ngược

lại họ có cảm giác xa

lạ, đặc biệt là Vĩnh Đạo, thường

cảm thấy có gì đó

không đúng. Phổ Hoa không ngồi

gióng xe anh, không nắm tay

anh khi đ


Disneyland 1972 Love the old s