
chột dạ, “Xin lỗi... Em không ngờ sẽ như vậy, khi
đó... thực sự không nghĩ được nhiều đến thế. Em chỉ hy vọng... không
ảnh hưởng tới họ...”.
“Họ?”. Vĩnh Bác cười gượng
nhướng mày: “Em nói ai?”.
Phổ Hoa ôm cánh tay dựa vào thành ghế, nhìn Vĩnh Bác, “Anh biết rõ mà... Vĩnh
Đạo và...”.
“Họ... Hừ...”. Vĩnh
Bác hừ một tiếng, “Từ xưa nhìn hai đứa đi đến bây giờ, chuyện của hai đửa anh
không muốn hỏi nhiều, nhưng lần này... Phổ
Hoa... anh không thể không nói,
hai đửa đều không hiểu chuyện, không nghĩ cho người khác một chút nào, ôi... bỏ
đi, không nói nữa”. Vĩnh Bác lắc đầu, hít
thật sâu, kéo tay áo xem giờ.
“Xin lỗi...”.
“Đừng nói xin lỗi, em không có lỗi với anh, không cần xin lỗi anh”. Vĩnh Bác
nói xong rút tờ giấy trong túi ra, viết phương thức liên lạc của mình, “Đây,
tuần này anh ở đây, rảnh thì tìm thời gian nói chuyện nhé. Anh đổi
số khác rồi, vẫn mở máy hai mươi tư tiếng”.
“Vâng”. Phổ Hoa nhận tờ giấy, đọc
một lượt dãy số trên đó rồi cất vào túi, “Anh đã định khi nào đi chưa?”.
Vĩnh Bác khoác ba lô, “Có thể là tuần sau”.
Ra khỏi cửa hàng ăn nhanh, anh tiễn cô quay trở lại bến xe bus, trên đường hai
người ai cũng mang tâm sự, không nói gì nữa.
Trong lòng Phổ Hoa bốn vị chua cay mặn đắng hòa tan vào nhau, cô luôn cảm thấy
áy náy. Trước khi lên xe, cô lấy
hết dũng khí nói cho Vĩnh Bác biết: “Chuyện hai năm trước em thực sự rất áy
náy, phiền anh chuyển lời đến bác trai và bác gái, hy vọng họ giữ gìn sức khỏe.
Em... đi đây...”.
Vĩnh Bác gật đầu, tay đút túi áo, mắt tiễn chiếc xe bus đưa Phổ Hoa rời xa,
quay người trở lại góc đường.
Trên xe, Phổ Hoa nhập số điện thoại Vĩnh Bác đưa vào di động, số cũ cũng chưa
xóa, nhưng trong mục người liên hệ, cô đặt anh vào nhóm bình thường.
Ngày hôm sau xong việc công ty, nửa chừng mở tập file trong documents, Phổ Hoa
tìm thấy bức ảnh Vĩnh Bác gửi cho cô, click vào mở ra một bức ảnh phong cảnh
cát vàng trải dài, cô nhìn chăm chú rất lâu.
Trong giấc mơ đêm trước gương mặt Lâm Quả Quả và Vĩnh Bác luân phiên xuất hiện,
từ lời nói của họ, Phổ Hoa không chỉ một lần nhìn thấy bản thân mình. Bước
tiếp theo đi về phía nào? Nghĩ kỹ rồi phải xuất phát, nhưng tới Thiên Tân, cô
vẫn luẩn quẩn với phương hướng khi đến, xoay vòng tại chỗ ngập ngừng không tiến
lên.
Ăn trưa xong, các đồng nghiệp chơi bài trong văn phòng, cô tới phòng trà bên
cạnh nghỉ ngơi. Một mình ngồi uống trà,
lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Lâm Quả Quả tối đó.
Khi ấy Lâm Quả Quả nói: “Cô vẫn còn quan tâm, hơn nữa còn quan tâm hơn cả bản
thân cô muốn, tôi có thể cảm nhận được. Trốn
tránh không có tác dụng, cô không phải là người biết cách trốn tránh. Bây giờ
cô chỉ đang đánh lừa bản thân! Nếu có thể quên đi, cô đã quên hai năm trước
rồi. Trong lòng cô vẫn hy vọng trở về bên cậu ấy, đúng không?”.
Câu hỏi này, Phổ Hoa không biết rõ.
Tình trạng hiện nay của họ giống như thế cờ của bố, bước cuối cùng là nước cờ
chết, không thể cứu vãn.
Cuối cùng Phổ Hoa vẫn không liên lạc với Vĩnh Bác, anh cũng không chủ động gọi
điện cho cô. Tới ngày anh sắp đi, cô chỉ gửi tin nhắn thăm hỏi chúc anh lên
đường bình an. Phổ Hoa không đợi hồi âm
của Vĩnh Bác, anh phiêu bạt quen rồi, có thể nhìn mọi việc thoáng hơn cô, quên
cũng nhanh hơn. Phổ Hoa tự an ủi bản thân
như vậy, đổi màn hình máy tính trở về màu xanh mặc định ban đầu.
Ngoài việc thi thoảng ngủ không ngon ra, Phổ Hoa không còn nghĩ tới Vĩnh Bác
nữa. MSN của anh vẫn ở trạng thái offline,
sẽ không đột nhiên có cửa sổ chát nhảy ra trước mặt cô nữa. Trên
đường đi làm, tan làm qua sạp báo lật tìm mấy tạp chí lữ hành mới phát hành gần
đây, cũng không tìm thấy ảnh của Vĩnh Bác.
Tình trạng như vậy kéo dài gần một tháng, Phổ Hoa mới bất ngờ thấy anh ấy lên
MSN, liền hỏi anh:
Vĩnh biệt: Gần đây anh khỏe không?
Avatar của anh đổi sang hình con sói xám.
Sói xám: Rời Thiên Tân trước thời gian dự
định, không kịp nói với em, đừng để ý nhé.
Vĩnh biệt: Không sao, anh rất bận nhỉ?
Sói xám: ừ, bận muốn chết luôn, đang ở Kim
Mã Bích Kê.
Vĩnh biệt: ở đâu ạ?
Sói xám: Côn Minh, sáng sớm mai đi Đại Lý,
sau đó đi Shangri-la và hồ Lô Cô.
Vĩnh biệt: Thích thế.
Sói xám: Anh đi chục lần, quen rồi. Còn
em?
Vĩnh biệt: Em cái gì?
Sói xám: Sống thế nào?
Vĩnh biệt: vẫn vậy, ngày nào cũng thế. Bạn
anh thế nào?
Sói xám: Rất tốt.
Vĩnh biệt: Anh có tới nữa không?
Sói xám: Có, trở về từ hồ Lô Cô thì đến.
Vĩnh biệt: Vâng.
Sói xám: Có chuyện muốn nói cho em biết.
Vĩnh biệt: Chuyện gì ạ?
Sói xám: Uhm...
Vĩnh biệt: ???
Sói xám: Thực ra...
Vĩnh biệt: ?
Sói xám: Bỏ đi, anh phải lên đường rồi,
sau này nói sau nhé, tạm biệt.
Vĩnh Biệt: Vâng.
Trong thời gian mười phút, Vĩnh Bác vội vàng lên mạng, vội vàng