Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Giường Đơn Hay Giường Đôi

Giường Đơn Hay Giường Đôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324232

Bình chọn: 7.5.00/10/423 lượt.

t Phổ Hoa,

Phổ Hoa vẫn còn chìm

đắm trong nội dung

chuyên mục, hơi lộ vẻ

xúc động.

“Vì sao nói hôn nhân là

chiếc khóa?”.

“Nếu không nên so sánh

với cái gì?”. Lâm Quả Quả

khuấy cốc trà hoa quả

của mình.

Phổ Hoa nghĩ rất lâu

nhưng không tìm ra một

từ thích hợp để miêu tả hôn

nhân và tâm trạng mình

của mình lúc này, cô

hoàn toàn không đồng ý với

quan điểm màLâm Quả Quả đưa ra

trong bài viết, nhưng không

thểkhông cảm phục lời văn của cô ấy.

“Tôi không thể nói rõ

tuy đã trải qua hai năm hôn

nhânnhưng tôi không hề cảm

thấy đó là chiếc khóa”.

“Vậy cô cảm thấy là cái

gì?”.

“Tôi cảm thấy...”. Phổ Hoa

trầm mặc một lúc,

“Nhiềuhơn là sự thỏa hiệp, rất

nhiều rất nhiều sự thỏa hiệp,

giống như mê cung đi không đến điểm cuối

cùng”.

“Như vậy à...”. Lâm Quả Quả vội cầm

quyển sổ nhỏtrên bàn, viết

vài chữ.

Khi đặt bút xuống, cô ấy nghiêm nghị

nói: “Tôi chưatừng kết hôn, về phương

diện này có lẽ không

có kinh nghiệm như cô,

nhìn từ góc độ của

tôi, quan hệ phápluật của hôn

nhân bản thân nó

chính là một chiếckhóa, xác định hình thức

một vợ một chồng

cho quan hệ của hai

người, ngoài phạm trù

ràng buộc về pháp

luật và đạo đức còn có được tình

cảm từ tinh thần đến thể xác,

quy tắc như vậy lẽ nào

không giống chiếckhóa ư?”. Lâm Quả Quả

đứng chầm chậm dạo

bướcquanh phòng khách nhỏ, “Ví dụ như cô,

cô từng kếthôn, sau đó lại

giải thoát. Giống như đã

khóa rồi lại mở ra.

Còn tôi chưa bao giờ

hy vọng bị ràng

buộc, vì vậy cho dù có

Lâm Bác tôi vẫn duy trì

cuộc sống nhưtrước đây, tôi

không hy vọng cái khóa đó tước

đoạt đi lý tưởng của tôi, giống

như cô nói hôn nhân

tràn đầy sự thỏa hiệp, lâu rồi sẽ

khiến ý chí con người mềmnhũn, trì trệ,

thiếu đi sự sắc sảo. Tôi không

hy vọngsống như vậy vì thế tôi

không đeo gông xiềng, đươngnhiên, chúng ta

không thể phủ nhận cũng có

nhữngcuộc hôn nhân hạnh phúc,

có chiếc khóa hoàn

mỹ”.

“Tôi... không dũng cảm như cô”.

Phổ Hoa nếm miếngcam giôn giốt, khi

nuốt xuống họng lại mơ

hồ thấy chát.

“Có muốn nói chuyện

của cô không?”. Lâm Quả Quả trở lại

ngồi xuống bên Phổ

Hoa, kề sát cô trên

ghếsofa, “Tò mò rất lâu rồi,

nếu cô muốn nói”.

“Tôi...”. Phổ Hoa không phải

không có khúc mắc, cô chưa

bao giờ mở lòng

với người khác, kể cả

với Quyên Quyên. Nhưng

cũng vì che giấu quá

lâu, nên đối với

sựviệc xảy ra mười bốn năm nay bản

thân cô cũng khôngcó cách nào suy

nghĩ rõ ràng.

“Chuyện của chúng tôi quá

nhiều, không biết bắt

đầutừ đâu”.

Lâm Quả Quả nghĩ

một chút, thận trọng

đề nghị: “Vậythì... nói về

chuyện hai người ly hôn

trước nhé?”.

Phổ Hoa đón ánh mắt của cô,

không trả lời ngay,

mà suy nghĩ và im lặng

hồi lâu mới có đủ

dũng khí lên tiếng.

“Chúng tôi... ly hôn

khoảng hai năm trước, tôi đề nghị.

Trước đó, chúng tôi có vài vấn đề nhưng

không đến nỗi chia tay, sau này...

một người bạn thời

trung học vềnước...”.

“Bạn học nam?”.

“Ừ, ba chúng tôi từng

học cùng lớp, là bạn

thân của anh ấy”.

“Sau đó?”.

“Sau đó... anh ấy luôn không tin tưởng

tôi, cho rằnggiữa tôi và

người đó từng có gì đó, vì vậy

không ngừng cãi nhau,

đến cuối cùng thì

chia tay”. Phổ Hoa bất đắc dĩ mím mím

môi, có chút hiu quạnh.

“Vậy cô và người đó... từng có gì

không?”. Lâm QuảQuả hơi tò mò.

“Không có... Chúng tôi...

chỉ có thể nói rằng...

là bạn bình thường...”. Phổ Hoa

không tìm ra cách thích

hợphơn để giải thích quan hệ

của cô và Kỷ An Vĩnh, khiến

vấn đề phức tạp hóa thì thà

rằng không nhắc tới

cònhơn.

“Sau đó giải quyết thế nào?

Tôi muốn nói cô và

chồngtrước ấy?”.

“Chúng tôi... đã làm thủ tục

nhưng không hề nói cho

hai bên gia đình, vì đều chưa

thích ứng với sự thay đổinhư thế, vì vậy

với bên ngoài... vẫn thể hiện

giống như xưa”. Phổ Hoa

rút tơ lột kén, sa vào

trong ký ức đượcchôn giấu rất

sâu, thử tìm kiếm

dấu vết rõ ràng nhất mà Vĩnh

Đạo lưu lại, “Chúng tôi vẫn gặp

mặt, mỗi tháng khoảng

một, hai lần, anh ấy đúng giờ đưa tôi về

nhà thăm bố, thi

thoảng tôi cũng tới nhà

anh ấy, hai bên gia đình mới biết

năm ngoái, bao gồm cả

anh trai anh ấy và bạn bè xung quanh”.

“Đã giấu hai năm rồi vì sao

lại chọn lúc đó để nói

ra?”.Lâm Quả Quả không hiểu.

“Vì...”. Phổ Hoa cảm thấy

không thể chịu đựng nổinhưng vẫn nói ra

sự thật, “Đột nhiên

anh ấy... táihôn...”.

Lâm Quả Quả không

tiếp tục truy hỏi

nữa, cầm quyểnsổ nhỏ trên

bàn, giữ chiếc bút chờ

đợi tâm tình củaPhổ Hoa quay trở

lại.

“Chúng ta... có thể không

nói chuyện này được không?”.

“Được, nói cái gì đó tùy thích,

cô muốn nói gì cũng

được”. Lâm Quả Quả

thêm nước trà, đưa tới trước

mặtPhổ Hoa, “Hay nói về chuyện rất lâu trước

đó đi nhé?Không khiến cô khó chịu, giúp

tôi hiểu về chồng

cũcủa cô hoặc cách hai người chung

sống?”.

“Rất lâu trước kia...

trước kia bao lâu?”.

“Ví dụ... thời hai

người đi học, hai người chẳng

phải là bạn học ư? Bạn học đại học à?”.

“Không, là thời trung học... nói chính xác là bắt đầu

từ lớp chín”.

“Lớp chín?”. Lâm Quả Quả gật đầu, “Nói

vậy... hai người quen nhau rất nhiều năm rồi!”.

“Vâng, tới mùa hạ năm nay là