
mười lăm năm. Năm đó,
tôi được chọn vào lớp trọng điểm, anh ấy ngồi sau tôi...”.
Mượn cách mở đầu an toàn này, Phổ Hoa bắt đầu thuật lại quá trình từ quen cho
tới thân của cô và Vĩnh Đạo. Cô kể rất chậm, vừa kể vừa dừng lại, có lúc sa vào
sự im lặng vô duyên cớ, một lúc sau mới tiếp tục.
Lâm Quả Quả rất nhẫn nại, khi Phổ Hoa dừng lại, cô liền cầm bút viết soạt soạt
lên giấy vài từ, Phổ Hoa tiếp tục kể, cô liền dừng bút chuyên tâm lắng nghe.
Kể tới việc phân lớp năm lớp mười một, Lâm Bác chạy ra, trong tay bê siêu nhân
Ultraman Phổ Hoa tặng chạy tới leo lên đùi Lâm Quả Quả, dáng vẻ hưng phấn,
nghiêm túc hỏi: “Mẹ, Ultraman và sói xám ai lợi hại hơn?”.
Lâm Quả Quả nhíu mày bất đắc dĩ cười xin lỗi Phổ Hoa, trả lời Lâm Bác: “Chắc là
Ultraman!”.
“Sai!... Là vợ sói xám lợi hại
nhất!”. Lâm Bác học tư thế và
giọng điệu của nhân vật trong phim hoạt hình, học thuộc lòng mấy câu thoại
không biết ở đâu ra.
Lâm Quả Quả bế Lâm Bác về phòng, trước khi đóng cửa, cậu bé nhất định giãy ra
khỏi vòng tay của mẹ, thò đầu nói với Phổ Hoa: “Cảm ơn dì Diệp”.
Cuộc nói chuyện bị ngắt quãng, Lâm Quả Quả ra khỏi phòng, Phổ Hoa đã không còn
tâm trạng để kể nữa. Cô mang vỏ cam vào bếp,
đứng cạnh quạt gió nhìn Lâm Quả Quả thu dọn từng thứ.
Hoa mùa thứ nhất bên ngoài đã tàn, mùa thứ hai vẫn chưa nở, giọt sương đọng
trên cánh hoa ban đêm thỉnh thoảng lại phản chiếu ánh trăng dìu dịu óng ánh.
Tiết lạnh mùa xuân đã qua nhưng tầng dưới nơi Lâm Quả Quả sống vẫn hơi lạnh.
Ra khỏi khu nhà, Phổ Hoa kiên quyết không để Lâm Quả Quả tiễn. Trên đường có
rất nhiều sinh viên từng tốp tụ tập quanh trường đại học, bến xe bus rất nhiều,
hơn chục điểm đỗ trên một con đường, Phổ Hoa một lúc lâu mới tìm thấy xe bus
mình phải đi.
Cô đứng đợi xe bên đường, tiện tay lấy tờ tạp chí của Lâm Quả Quả trong túi ra,
tìm bài viết “Hôn nhân thất bại” đọc dưới ánh đèn đường.
Xe bus qua điểm đỗ rất ít, hướng ngược chiều có chiếc taxi quay đầu, Phổ Hoa
lủi lại, tiếp tục cúi đầu đọc. Cô nghe thấy tiếng xe
dừng, có khách xuống xe. Sự hiểu lầm, cô liền đứng dưới biển báo xe bus, nhưng
vô tình phát hiện bóng lưng người khách đó hơi quen.
Đợi người đó khoác hành lý bước tới bên cạnh, tháo chiếc khăn rằn ri trùm đầu
xuống, nhìn rõ mặt anh, Phổ Hoa mới buột miệng kêu tên anh.
“Vĩnh Bác?”.
Người đó sững sờ, dáng vẻ ngạc nhiên.
“Phổ Hoa? Sao em lại ở đây?”.
*********
Thế giới rộng lớn đến vậy lại có thể gặp Vĩnh Bác ở đây, Phổ Hoa quả thật cảm
thấy không thể tưởng tượng nổi. Họ tìm quán ăn nhanh gần đó, Vĩnh Bác gọi trà
nóng cho cô, đặt ba lô xuống tìm chỗ thuận tiện để nói chuyện.
Sau khi rời Bắc Kinh đã xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là sau bức thư đó,
Vĩnh Bác rõ ràng xa cách hơn.
Thấy mảnh giấy trong tay anh, Phổ Hoa uống cốc hồng trà nhạt không biết nên nói
từ đâu.
“Đến bao lâu rồi? Đã khỏe chưa?”. Vĩnh
Bác thở dài, đặt mảnh giấy viết tay vào trong túi.
“Vần ổn ạ, sau Tết em mới đến. Sao anh lại tới đây? Làm
việc à?”. Phổ Hoa khẽ giọng hỏi.
“Anh đến thăm một người bạn”. Vĩnh Bác trả lời đơn
giản, rút di động ra nhắn tin. Phổ Hoa lặng lẽ quan sát vẻ bụi bặm của anh,
hình như vừa chụp ảnh dã ngoại trở về, hành lý dưới đất không thấm nước bụi bặm
tầng lớp, trong đó lộ rõ một đôi giày trượt pa - tanh chưa bóc vỏ, màu xanh
sáng chói, là cỡ của trẻ con, có chút xa lạ với nghề chụp ảnh của anh.
“Bạn?” Phổ Hoa chưa từng nghe Vĩnh Bác nhắc tới chuyện anh có người quen ở
Thiên Tân.
Vĩnh Bác nhún vai, không nói rõ, “ừ”.
Nghe ra anh không muốn nói nhiều, Phổ Hoa buồn bã không lên tiếng, hình như nói
gì đều không thích hợp trong hoàn cảnh này, đến công việc của anh cô cũng không
biết có nên quan tâm hỏi han một chút không.
“Hai người... cứ như vậy à?”. Vĩnh
Bác phá vỡ sự im lặng trước, cầm chiếc thìa trong khay khuấy không mục đích.
Phổ Hoa không có lời nào để đáp, coi như im lặng, nếu không cô còn có thể thế
nào, bám lấy Vĩnh Đạo không buông?
“Trong nhà đã ổn hơn chưa ạ? Ý em là bác trai và bác gái”. Phổ Hoa
cẩn thận hỏi, bị Vĩnh Bác trừng mắt không khách khí.
“Thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy à?”. Trong
lời nói của anh có ý mỉa mai, nói xong lại cảm thấy hết hứng, bỏ thìa đi uống
nốt nửa lớn cốc trà nóng, “Cũng chả phải, anh quên đó đã là chuyện của hai năm
trước rồi. Nhưng anh không hiểu... hai đứa
sao lại thế!”.
“Đừng nói chuyện này nữa, công việc của anh vẫn tốt chứ?”. Phổ Hoa
cười cay đắng, chuyển chủ đề.
“Vần như vậy, chạy khắp nơi chẳng ổn định nơi nào, đợt trước không thể không về
Bắc Kinh một chuyến, phải hủy bỏ một vụ ở Lào”.
“Vì sao?”.
Vĩnh Bác tỏ ý trách cô biết rõ còn cố hỏi, “Người trong nhà sao có thể mặc kệ
nó, bố anh muốn gặp em, lại bắt nó dẫn Cầu Nhân đó về nói rõ, tính nó em cũng
rõ, ngang lên thì mười con bò cũng không kéo lại được, chết cũng không nhận cái
gì cả, cuối cùng ầm ĩ đến nỗi bệnh tim của bố lại tái phát, không đón năm mới
được, anh chỉ có thể trở về”.
Nghe những điều này, ngoài áy náy, Phổ Hoa không nghĩ ra được còn có thể nói
gì, hít sâu vẫn cảm thấy