
si mê quấn quýt bên cạnh cô.
Ký ức nhạt nhòa đó bỗng nhiên lại rõ ràng một cách khác thường, đó là một ngày
kỷ niệm, là tối hôm họ lần đầu tiên bên nhau.
Anh muốn cô nói - Em yêu anh.
**********
Đối chiếu xong chứng từ xuất hàng, Phổ Hoa nhận được điện thoại của Ngu Thế
Nam, hẹn buổi tối cùng đi ăn cơm. Cậu ta
hình như vừa lái xe vừa gọi, nói chuyện không rõ
ràng, bên cạnh còn có
giọng người khác.
“Rảnh không?”.
“Mình... có lẽ phải tăng
ca...”. Phổ Hoa nói dối,
chegiấu sự bất an trong lòng ,
“Hôm khác đi nhé”.
“Ừ, vậy hôm khác”.
Ngu Thế Nam nhẹ nhàng
cúpmáy, không tỏ ra chút nào
không vui. Nhưng trong
lòng Phổ Hoa do dự sợ
bị vạch trần, tan làm
đành ở lạivăn phòng đợi mọi người về hết.
Nhưng không may lại gặp cậu ta
trên đường về, vừa ra khỏi
văn phòng liền thấy
cậu ta dừng bên lề
đườngxuống xe, tay xách túi đồ ăn mua bên
ngoài.
“Bận xong rồi à?”. Cậu ta khóa
xe, lắc chìa khóa
chậmrãi bước tới, trên chìa
khóa xe to nhất cũng có
một tờ dán chữ màu
hồng.
“Ừ, bọn cậu ăn xong rồi à?”. Phổ Hoa
thấy đằng sauNgu Thế Nam không có ai, ngờ rằng
cậu ta hẹn
riêng cô, bèn hỏi: “Họ đâu?”.
“Chỉ mình mình thôi!”. Ngu Thế
Nam lắc lắc cái túi
trong tay, “Cậu không
rảnh, Triệu Phong đi tới nhà mẹ
vợ. Ăn chưa?”.
“Mình chưa, về rồi
ăn”. Phổ Hoa nói xong có
chút hối hận.
“Vậy thì ăn cùng nhé?”.
Ngu Thế Nam mở túi
trongtay ra cho Phổ Hoa nhìn, “Đùi gà, thế
nào?”.
“Thôi”. Phổ Hoa cười từ
chối.
Ngu Thế Nam nhún vai,
xách túi với vẻ
không sao hết, đi chưa được vài bước
liền quay đầu lại hỏi cô,
“Mình đưa cậu về nhé?”.
Phổ Hoa hơi ngớ ra,
không kịp trả lời đã bị cậu ta
cướplời trước: “Không cần, đúng không?”.
Cậu ta nói như vậy,
càng cho thấy cô
không biết giaotiếp, mấy lần cậu ta hẹn
đều vì nhớ đến tình
nghĩa bạn bè trước kia, cô
năm lần bảy lượt từ chối
căn bản là không nể mặt cậu ta,
nghĩ như vậy, Phổ Hoa
hơi áy náy, do dự một lát
liền nói: “Vậy được, ngồi xe
cậucho tiện”.
“Ok!”. Ngu Thế Nam vài
bước đã trở về chỗ để xe mởcửa xe.
Tuy nói như vậy nhưng
sau khi cô ngồi vào ghế sau,
hai người đều không nói gì, cũng chẳng
có gì để nói.Phổ Hoa ôm túi
theo thói quen, tay đặt trên
đầu gối giống một cô
nữ sinh. Vì đây là lần
đầu ngồi trên xe của
Ngu Thế Nam, cô
không nhìn xung quanh
như mọi ngày, chỉ
chăm chú nhìn đồ trang trí
treo trong xe, cảm thấy trên
ghế sau còn có nhiều
linh kiện máy tính,
taysờ phía sau, quả nhiên
đụng phải mấu kim
loại trên bảng mạch
điện, bị châm một
cái.
“Sao vậy?”. Ngu Thế
Nam nhìn đường, liếc cô một
cáitừ gương chiếu hậu.
“Không sao”.
“Sao không ngồi ghế
phụ?”. Cậu ta chỉ chỉ vị trí bên
cạnh mình.
Cô muốn nói không
quen, nhưng lại cảm
thấy không ổn thỏa,
trong đầu xoay đi chuyển lại chỉ nhớ tới lời
Vĩnh Bác, buột miệng
nói ra.
“Đó là ghế cho chó
ngồi”.
Ngu Thế Nam không nén
được bật cười, bản
thân Phổ Hoa cũng cảm
thấy bối rối, quay
đầu đi hơi cong cong khóe miệng.
Tiếp xúc với Ngu Thế
Nam nhẹ nhàng hơn cô
nghĩ, đến nhà cô chỉ mất vài phút, CD
trong xe chưa phátxong hai bài hát đã
tới tầng dưới nhà Phổ Hoa.
Cậu ta không xuống xe tiễn
cô lên tầng, chỉ hạ kính
chỗ ghế lái, thò đầu nói với cô:
“Này!”.
“Hả?”.
“Đừng quên hôm khác
không phải làm thêm
thì cùng ăn cơm nhé!”.
Cậu ta giơ giơ tay kéo
cửa kính lên,cách tấm kính,
Phổ Hoa vẫn có thể
nhìn rõ chút hẹphòi kèm theo chút
kiêu ngạo lúc xưa
trong mắt Ngu Thế Nam.
Cô chạy lên tầng,
khi mở cửa mới nhớ ra mình
quênkhông cảm ơn. Ngu Thế Nam là người vô cùng
thôngminh, lý do từ chối vì làm
thêm có lẽ sớm đã bị đoán rarồi, chỉ không
bóc trần mà thôi.
Nhưng cách làm của cậu ta lại
không khiến cô ghét
bỏ, ngược lại vì bản
thân ở Thiên Tân, nên theo
bản năng có thiện cảm
đốivới bạn bè cũ.
Vì vô cùng nhàm chán,
nhân lúc Lâm Quả Quả đã làm
xong luận văn lại không
cần vội nộp bản
thảo, Phổ Hoa tới làm
khách nhà cô ấy. Tuy
không phải lần đầu đến lại
không cần ở qua đêm, nhưng cô vẫn
chuẩn bị rất nhiều
quà, còn mua cho Lâm Bác
siêu nhân Ultraman trang
bị mới nhất.
Lâm Quả Quả mặc
chiếc váy dài ở nhà ra mở cửa
đóncô, cô ấy đang đắp mặt nạ, dùng
một chiếc bút chì đã
gãy đầu cài lên búi tóc dày, có
nét hấp dẫn riêng.
Cô ấy trà hoa quả ra chiêu
đãi, Phổ Hoa xem bài
viết trên chuyên mục của tạp chí kỳ mới.
“Thế nào?”. Cô ấy ngồi đối diện với Phổ Hoa,
gọt cam trong đĩa.
“Vì sao cô nghĩ đến chủ đề này?”. Phổ Hoa
lại nhìn tiêu đề chuyên mục
“Hôn nhân thất bại”,
cảm thấy cóchút giật mình.
“Cô đọc trước đi, đọc xong rồi nói”.
Dáng vẻ Lâm QuảQuả không có vẻ
vội vã.
“Vậy được, tôi đọc lần
nữa”.
Ngồi trong phòng khách
có thể nghe thấy
tiếng bộ phim Sói xám và
Cừu non vọng ra từ
phòng Lâm Bác,ngửi hương thơm
tỏa ra từ quả cam.
Hai người đều imlặng, chỉ có Phổ Hoa thi
thoảng lật trang tạp
chí, ngẩng đầu trao
đổi ánh mắt với Lâm Quả
Quả.
Chuyên mục dài hơn vạn chữ, khi
đọc xong, quả cam trong tay Lâm
Quả Quả đã được cắt thành
từng miếng đặt trong
đĩa rồi.
“Thế nào?”. Lâm Quả Quả kéo đĩa cam tới
trước mặ