
khoác tay ý bảo đám Trương Lập lui ra. Trên tường phía sau bàn treo tấm bản đồ tô rõ
hai màu sắc so sánh thế lực Nam – Bắc. Miền Bắc đã như đại bàng xoãi
cánh, khóa chặt miền Nam. Nếu chẳng phải lần này Đoàn Húc Đức nhờ có thế lực nước ngoài chống lưng, e rằng cả giang sơn đã nằm trong tay hắn.
Hắn khẽ bật cười, lòng đầy bất lực và cô đơn. Tuy giờ đây đầy đủ giang
sơn gấm vốc, vinh hoa phú quý, vẫn không đổi được hai chữ ‘Tĩnh Phong’
dịu dàng từ nàng.
Mấy tháng qua mặc dù hắn không cầu xin
nàng, nhưng mỗi cử chỉ mỗi hành động, khắp phủ ai lại không biết, ai lại chẳng hay? Tuy nhiên bạn chỉ nhận lấy vài câu ngữ điệu nhàn nhạt của
nàng: “Hỉ Thước, duyên số giữa chị và anh ta đã dứt! Hy vọng anh ta nể
mặt đứa con mà cho chị sống một nơi thanh tịnh, để chị được nhìn con từ
từ trưởng thành.” Hôm đó đứng ngoài cửa vô tình nghe câu nói ấy, hắn hận không thể dùng sức lay tỉnh nàng, lắc tan nàng, mới có thể giải hận.
Thế mà việc duy nhất hắn làm là quay đầu rời đi, vờ như chẳng nghe gì.
Nhiều ngày qua, hắn đè nén bản thân đừng tới gặp nàng. Hắn coi như chiêm bao, tuyệt đối không tin nàng nói mấy lời đó. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mồn
một ngữ điệu khi nàng nói, không oán hận, không phẫn nộ, chỉ có bình
tĩnh, duy nhất là bình tĩnh. Những ngày nay khi mộng về giữa đêm khuya,
hắn choàng tỉnh nhiều lần, mồ hôi vã đầm đìa. Hóa ra nàng và hắn đã tới
đường cùng. Thậm chí ngay cả can đảm nhìn nàng, hắn cũng chẳng có. Hắn
không dám đối diện với nàng, sợ chính miệng nàng tuôn ra những lời thẳng thừng đó. Chỉ cần chưa nghe từ miệng nàng thốt ra, hắn sẽ vờ như không
biết…
Tịnh Vi chỉ chợp mắt, khắp phòng đều yên
ắng. Nàng biết hắn sai người bế con đi. Không có Duệ nhi, căn phòng
thiếu hẳn sinh khí. Nhớ tới đứa con trai đáng yêu, nàng không biết nên
vui hay là buồn. Bé có thể sinh ra trong giàu sang phú quý, có thể lớn
lên tại gia đình quyền thế, người ngoài trầm trồ đó là may mắn và hạnh
phúc. Cuộc sống như vậy, chỉ có người sinh ra bên trong mới có thể trải
nghiệm. Ai cũng nói chính nàng là người lắm phước, từ nhỏ được nuông
chiều, lớn lên được gả vào nhà quyền quý. Chồng đẹp con xinh, ai cũng mơ ước vươn tới, chẳng phải nàng đã có tất cả? Nhưng mấy ai hiểu…
Căn phòng vẫn trang trí như ngày nàng và
hắn còn ân ái mặn nồng, bàn phấn trang điểm, khung cửa sổ ngắm cảnh…
từng mơ tưởng lúc có con, dùng kẹo ngậm dụ dỗ bé… Gần đây thậm chí đến…
hơi thở của hắn cũng từ từ phai dần, bộ quân phục đã trở thành quá khứ.
Trước nay nàng không để ý, tới tận bây giờ khi ngẩng đầu, nàng mới thực
sự cảm nhận rõ ràng… Nàng biết mình tự tay đẩy hắn đi xa… những giọt
nước mắt vô tình lăn xuống… Trái tim toàn là cay đắng, là tê tại, là đau khổ, là chua xót!
Hỉ Thước hiểu biết hơn, dạo này ngày nào
cô nàng cũng khuyên can nàng, hy vọng nàng và hắn có thể đầm ấm như xưa. Nàng làm sao có thể không rõ tâm tư mình? Nàng chỉ là thiếu can đảm,
không đủ sức lực. Nàng có tha thứ cho hắn hay không, đã chẳng còn quan
trọng. Dẫu tha thứ thì sao? Tuy hắn có nỗi khổ, nhưng rốt cuộc vẫn phản
bội niềm tin của nàng với hắn. Điều nàng muốn, hắn không thể cho nàng.
Những thứ khác hắn có thể cho, nhưng nàng cần nó để làm gì? Nàng kiệt
sức rồi, không còn khả năng phục hồi nguyên trạng.
Gần cuối năm, thời tiết càng thất thường, hễ tới chiều lại đổ cơn mưa rả rích. Trong nhà bật lò sưởi, ấm ấp như
mùa xuân. Hách Liên Duệ mặc bộ quần áo bông vải gấm màu xanh, bò qua bò
lại trên mặt thảm. Bé đã hơn sáu tháng tuổi, mắt ngọc mày ngài, ai gặp
cũng yêu. Hỉ Thước và Hương Lan ngồi bệt trên sàn, tay cầm lục lạc,
chong chóng, đồ chơi ô tô nhập khẩu, liên tục dỗ bé nô đùa. Cậu nhóc
cười toe toét, nước miếng chảy nhễu nhão.
Đang cười đùa huyên náo, bỗng nghe nha đầu canh cửa báo: “Thưa thiếu phu nhân, có tiểu thư Tĩnh Kỳ đến.”
Tịnh Vi vốn đang ngồi cười nhìn Duệ nhi
nghịch phá, thấy Tĩnh Kỳ tới, nàng vui mùng, hỏi: “Sao trễ rồi mà em còn ghé đây? Trời lại đang mưa nữa!”
Tĩnh Kỳ đáp: “Tan học xong em đi mua vài thứ mang tới dâng tặng cho cậu ấm[1'> nhà chúng ta.” Dứt lời cô nàng liền lôi ra một hộp ghi toàn tiếng Anh, liếc sơ đã biết là đồ chơi nhập khẩu.
Tịnh Vi cười, nói: “Em thương cháu nên có chừng mực, cái gì em cũng mua, vất không kịp. Hơn nữa mấy thứ này còn
chất đầy, em đừng mua nữa! Cứ vậy mãi, em sẽ dạy hư nó đấy.”
Tĩnh Kỳ phớt lờ nàng, ngồi xổm xuống phía Duệ nhi vỗ tay, dụ dỗ: “Cháu ngoan, lại đây với cô.” Cậu nhóc cười
khanh khách, lạch bạch bò tới.
Bấy giờ Tĩnh Kỳ mới quay đầu ngó Tịnh Vi, cười: “Chị xem, nhóc con này thông minh ghê, biết ai cưng chiều nó.
Huống chi anh cả chỉ có mỗi cậu ấm này, không thương nó thì thương ai?”
Tĩnh Kỳ bế lấy Duệ nhi, hôn lên khuôn mặt non mềm của bé, nói thêm: “Nếu chị với anh cả sinh thêm vài đứa nữa, em cam đoan chẳng nuông chiều nó. Em chiều mấy đứa khác.” Dứt lời liền biết mình lỡ miệng, cô nàng vội im bặt, len lén nhìn Tịnh Vi. Thấy nàng dường như làm lơ, nhìn ra cửa sổ
ngắm mưa rơi.
Ngược lại Hỉ Thước nhìn cô nàng, cười
gượng gạo. Đại thiếu và thiếu phu nhân sống riêng