
ng để mệt nhọc. Bác sĩ dặn lúc này cần phải tịnh dưỡng nhiều.” Hắn biết nàng còn
buồn giận, nói tiếp: “Để anh bế con.” Dứt lời liền đưa tay qua, nàng
không từ chối, để mặc hắn ôm con.
Người hầu mang lên đủ thứ đồ đặt trên
bàn. Hương Lan và vài nha đầu mở nắp, nhanh tay lẹ chân gắp bỏ vào chén. Lát sau đưa tới trước mặt Tịnh Vi, để nàng lựa chọn. Hách Liên Tĩnh
Phong trao đứa bé cho bảo mẫu, tự tay lấy một bát canh gà, cười nói: “Em uống vài miếng canh gà trước đi, canh này dùng nhân sâm ngàn năm để hầm đấy! Sâm ngàn năm có lẽ là giả, nhưng củ sâm chắc chắn trồng nhiều năm, rất tốt cho sức khỏe.” Vừa nói vừa đem canh thổi nguội, rồi mới đưa đến miệng nàng.
Cảnh tượng quen thuộc này như mới xảy ra
hôm qua, giờ chạm tới, đã xa xôi nhường ấy. Hắn dịu dàng săn sóc, vậy mà hắn không biết… không biết sự dịu dàng săn sóc đó đã tổn thương nàng
tơi tả đến mức nào?
Không biết vì nắng gắt làm đầu óc quay
cuồng, hay do tâm trạng nóng nảy, mà Hỉ Thước lại cảm thấy mùa hè năm
nay quá mức ngột ngạt. Những chú ve sầu trên cây kêu réo rắt liên tục,
khiến đầu óc ai cũng muốn nứt toạc. Từ ngày tiểu thư ở bệnh viện về càng thêm kiệm lời, ngoại trừ tiểu thiếu gia có thể khiến tiểu thư cười ra,
mọi thứ khác đều bình yên lặng sóng, tiểu thư còn dửng dưng hơn so với
thời ở phủ Tư lệnh Giang Nam. Nếu tổn hại sâu như giếng cổ ngàn năm thì
ngay cả gió thổi mây bay, vật đổi sao dời, hoa nở lá rụng, tiểu thư vẫn
bình chân như vại.
Vốn sau khi lão Đốc quân qua đời, mọi
việc to nhỏ trong phủ, từ Trịnh tổng quản tới các quản sự khác đều tới
xin chỉ đạo của tiểu thư, và tiểu thư luôn cân nhắc từng tình huống. Bây giờ dù ai đến xin ý kiến, tiểu thư cũng chỉ nhàn nhạt bảo: “Dựa theo
quy tắc cũ mà làm!” Những lời này bình bình thản thản, nhưng rơi vào tai Hỉ Thước lại đặc biệt kinh hãi. Hãy biết xưa nay các bậc cha mẹ hay
giáo dục con cái rằng, khi vướng vào đường yêu thường luôn có trách
nhiệm, lòng càng quan tâm thì bất kể che đậy cỡ nào cũng càng thể hiện
sự thân thiết. Hằng ngày tiểu thư tự động làm[1'> những
việc đó, bởi trái tim có tình yêu. Bây giờ lạnh nhạt vì không muốn nỗ
lực, hoặc đơn giản là không muốn tiếp tục… Thậm chí nếu Hỉ Thước chẳng
biết gì cũng hiểu, biểu hiện lần này của tiểu thư đối với Đại thiếu là
rất nghiêm trọng.
Năm đó Giang đại phu nhân ở phủ Tư lệnh
luôn dưng dửng, không tranh giành mà cuối cùng rơi vào kết thúc tang
thương. Mẹ Hỉ Thước là nha đầu của Giang đại phu nhân, dẫu không cùng
lớn lên nhưng chủ tớ tình thâm, vì vậy Hỉ Thước cũng biết chuyện về bà.
Tiểu thư giống bà, xinh đẹp thoát tục, thanh lịch nhã nhặn, ấy vậy mà sự đẹp đẽ đó lại có kết cục đau buồn. Bất kể tính tình hay diện mạo của
tiểu thư đều giống như Giang phu nhân. Hỉ Thước chỉ nghĩ thôi mà đã hết
hồn. Kẻ cố chấp cũng không chịu nổi những tháng ngày đả kích, huống gì
ông hoàng Đại thiếu xứ Bắc – người chưa từng gặp đối xử như thế? Hồi ấy
Giang tư lệnh quyền thế nhỏ hơn Đại thiếu, chẳng phải vẫn vợ lẽ thành
đôi, nhân tình thành đàn? Ngay cả khi tiểu thư sinh tiểu thiếu gia cũng
chỉ giữ Đại thiếu tạm thời, làm sao có thể giữ trọn cuộc đời? Suốt hai
tháng qua, số lần Đại thiếu tới đây ngày càng ít, thậm chí có lúc trực
tiếp gọi bảo mẫu đem tiểu thiếu gia đến nơi Đại thiếu đang sinh hoạt
hiện tại.
Hỉ Thước rón rén đẩy nhẹ cửa, thấy trong
phòng yên ắng, tấm màn ren vẫn rũ xuống như cũ. Ngoài cửa đứng đầy nha
đầu, người hầu do Trương Lập sai tới đón tiểu thiểu gia, vì vậy một đám
đi theo còn một đám đứng khoanh tay từ xa xa. Hỉ Thước lui ra, khẽ hỏi:
“Thiếu phu nhân đã thức chưa?” Nhóm nha đầu lắc đầu. Nếu tiểu thư thực
sự ngủ thiếp như thế, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Thâm tâm Hỉ Thước
biết, tiểu thư ngày càng gầy yếu, sao có thể bình yên đi vào giấc điệp?
Trông tiểu thư ốm tong, chẳng giống một chút với sản phụ đang trong thời kỳ ở cữ.
Hách Liên Tĩnh Phong giữ rịt bé không
thả. Hắn lần đầu làm cha, niềm sung sướng như suối nguồn bất tận. Thân
hình nho nhỏ kia nhẹ tênh, thật sự bế sợ rớt, ôm sợ đè. Đám Trương Lập
thấy hắn vui vẻ, cũng hùa nhau náo nhiệt, cười nói liên tu: “Cu cậu
giống Đại thiếu quá, cái cằm, ánh mắt đều như khuôn đúc.” Hắn mỉm cười
lắng nghe, cảm thấy rất hưởng thụ, trong mắt đầy cưng chiều. Dường như
thằng bé cũng thích chí, huơ tay múa chân lung tung, nhoẻn miệng cười
toe toét. Trong những âm thanh tạp nham ấy, bỗng có tiếng ai đó xen vào: “Vầng trán bé y hệt thiếu phu nhân…” Tầm mắt hắn dừng lại, mường tượng
độ cong dịu dàng ấy, đường cong đó dường như đã xa xôi muôn trùng, như
đời đời kiếp kiếp…
Trương Lập vừa hung hăng liếc xéo kẻ lỡ
lời kia vừa đổi đề tài, cười nói: “Đại thiếu, tiểu thiếu gia ở đây lâu
rồi, chắc đã tới giờ uống sữa.” Hách Liên Tĩnh Phong vẫn ngồi ôm thằng
bé, dường như không nghe thấy lời y, bất động trên tư thế đó. Trương Lập lại gọi thêm tiếng nữa: “Đại thiếu!”
Bấy giờ Hách Liên Tĩnh Phong mới choàng
tỉnh hồi phục tinh thần, vỗ nhẹ đứa con trong lòng rồi mới trao cho bảo
mẫu bên cạnh. Hắn chầm chậm bước tới trước bàn làm việc,