
nãy, sau đó ngâm mình nửa tiếng trong
bồn tắm, cuối cũng ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng chẳng mấy khi Diệp Hạo Ninh lại ngoan ngoãn như
vậy. Hai tay buông thõng đứng bên cạnh, nhìn cô tỉ mỉ vo gạo rồi cho vào nồi áp
suất. Cô thật sự rất cảm động, bởi vì một người rất quán triệt lời dạy của
người xưa đó là quân tử không vào bếp. Trước đây ở thành phố C, dường như chỉ
nói đến ăn cơm chứ chưa bao giờ cầm một cái nồi cái bát, hay cái thìa bao giờ .
Mặc dù bây giờ anh không giúp gì, nhưng dù gì anh cũng
đã chịu đứng nư thế này, cô đã rất hài lòng rồi. Thế mà ma xui quỷ khiến thế
nào mà lại cam tâm tình nguyện bận bịu thế này nấu đồ ăn đêm cho anh
Đặt cái nồi lên bếp lửa, Tiểu Dĩnh lau sạch tay, quay
đầu lại nói :"Nấu cái này, anh nhất định phải ăn hết cho em"
Diệp Hạo Ninh không trả lời, dường như tim đạp hơi
nhanh và loạn nhịp, đôi mắt sâu thẳm và yên tĩnh nhìn vào cô, dần dần rời đi.
Tiểu Dĩnh không thèm để ý đến anh, quay người đi vào
trong.
Ai biết được anh đột nhiên kéo cô lại, ngón tay vẫn
hơi lạnh, còn cô vừa nấu ăn nên hơi nóng, nhiệt độ như vậy lại rất thoải mái.
Cô không rút tay lại, chỉ hỏi :"Làm gì vây?"
Diệp Hạo Ninh lại không nói gì, vẫn nhìn cô chăm chú,
cho đến khi nhìn thấy da cô hơi tê lại, mới đột nhiên hỏi:" Tâm trạng em
hôm nay rất tốt sao?"
Những cô hoàn toàn không hiểu là ý gì.
Kết quả anh lại cười, đưa tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt
nghi hoặc của cô :"Nếu mà ngày nào cũng thế này thì càng tốt". Giọng
điệu hơi than vãn, chóc lát đã biến mất, sau đó liền kéo cô vào trong bếp.
Tiểu Dĩnh hơi buồn bực, tự nhiên lại nghĩ đến quan hệ
của cô và đứa cháu ngoại Đông Đông, cũng rất thích véo má của cô, cảm giác sờ
vào đôi má phúng phính thật thích, không có việc gì làm liền không kìm được đưa
tay hung ác ra véo.
Đương nhiên bây giờ Diệp Hạo Ninh cũng đem cô ra làm
đồ chơi để giải sầu
Cô không có thói quen ăn đêm, sợ béo, mặc dù cân nặng
của cô rất bình thường, nhưng phụ nữ thông thường đều hy vọng mình gầy thêm một
chút, cho nên nghiêm ngặt chấp hành các ý kiến trên những trang web thời trang,
buổi tối tuyệt đối không ăn.
Cháo đã nấu xong, Tiểu Dĩnh chỉ múc một bát, tiện tay
để lên bàn, sau đó ngắn gọn từ trên xuống :"Ăn đi"
Diệp Hạo Ninh chậm chạp ngước mặt lên nhìn cô
:"Hành động và giọng điệu của em như đang cho thú cưng ăn vậy"
Cô nhếch nhếch khóe miệng nói :"Thú cưng cao cấp
như anh em không nuôi nổi". Nói xong vênh váo tự đắc quay người đi vào
buồng tắm.
Diệp Hạo Ninh chỉ cười cầm đũa lên cũng không tranh cãi
với cô.
Thực ra anh càng thích cô như thế này hơn, thỉnh
thoảng đấu khẩu, sự kiêu ngạo cũng bắt đầu trở nên hung hăng hơn, có khi còn
không coi anh ra gì, nhưng anh lại thích. Bởi vì tràn đầy sức sống, dường như
cả cơ thể trên xuống dưới có một sức sống sục sôi, như ngọn lửa đang đốt cháy
mục tiêu sáng rực, đến cả ánh mắt cũng trở nên lấp lánh và linh động đến lạ
thường.
Khi đó, tất cả những cái đó xuất hiện trong trạng thái
quan hệ của 2 người đang hòa hợp và tốt đẹp
Anh phát hiện cô rất dễ bị ảnh hưởng của môi trường
xung quanh, cảm xúc lên xuống không ổn định, giống như một đứa trẻ chưa trưởng
thành. Giả dụ 2 người cãi nhau hoặc đều không vui, cô liền không thèm nói câu
nào, dường như tinh thần mệt mỏi, sắc mặt cũng ảm đạm theo, cứ trầm tĩnh như
thế
Dường như có thể khiến người khác quên đi sự tồn tại
của cô.
Nhưng anh lại không thể nào không chú ý đến cô được.
Nhớ có một lần, anh về nhà rất muộn, thực ra uống hơi
nhiều rượu, đầu cũng hơi choáng váng, nhưng đi vào nhà liền nhìn thất cô ngồi
trên chiếc giường nhỏ mềm mại.
Ánh đèn sáng rực, tấm nhung tơ màu đỏ hồng làm cánh
tay lộ ra ngoài của cô trắng nõn nà, quả thật giống như là viên ngọc thượng
hạng tinh tế mượt mà, dưới ánh đèn dường như có cảm giác trong suốt. Anh cảm
thấy mình say thật rồi, cho nên lần đầu tiên thấy sắc đẹp tầm thường trên cơ
thể cô thực ra không hề xấu.
Anh đi lại đó, bước chân hơi lảo đảo, đến hơi thở cũng
không ổn định :"Sao vẫn chưa ngủ?"
Cô quay đầu lại nhìn anh không nói
Lúc này anh mới lờ mờ nhớ lại, buổi sáng lúc ra ngoài
hình như cũng không nói gì. Thời gian gần đây luôn không yên bình cũng không
biết do ai bắt đầu nữa, lại do ai mà chiến tranh tăng thêm một cấp, tóm lại
cuối cùng cũng làm loạn lên rồi kết thúc không vui vẻ gì
Anh uống quá nhiều, thái dương đau nhức, cũng không
phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ là cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ỉu xìu ấy,
trong chốc lát mềm lòng, cho nên liền nói :"Ngủ sớm đi"
Cô vẫn không thèm để ý đến anh
Cửa sổ đóng chặt, bên ngoài những con côn trùng nhỏ
đang nhìn vào ánh sáng trong phòng, thiêu thân lao đầu về phái trước, đập vào
cửa kính, phát ra những tiếng động nhỏ.
Còn cô vẫn cứ nhìn thất thần, khuôn mặt nghiêng dưới
ánh đèn ngưng tụ tạo nên một đường nét dịu dàng, ngay cả ánh sáng ở đáy mắt
cũng ngưng đọng, sâu thẳm âm u.
Trong khoảng khắc đó anh thật sự muốn biết cô đang
nghĩ gì, lại có thể chuyên tâm như vậy, dường như chìm đắm trong thế giới riêng
của mình mà bỏ lại anh ở bên