
nhẹ nhàng mở mắt, chỉ thấy xung quanh đen kịt, đến
rèm cửa cũng kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không lọt qua được.
Giơ tay ra không nhìn thấy ngón tay, cũng không thể
nhìn được khuôn mặt của người bên cạnh, lúc đó cô hơi mơ hồ và mệt mỏi, trong
lòng biết rằng đèn ở đầu giường đã tắt, cho nên yên tâm ngủ một cách nhanh
chóng.
Sau đó cô càng nghĩ lúc đầu Diệp Hạo Ninh chỉ hù dọa
cô thôi, nếu thật sự do sợ bóng tối làm sao có thể chủ động nhường nhịn cô như
thế?
Anh ta như thế, 10 câu thì đến 7,8 câu không phân biệt
được thật giả, ngay cả đến vẫn đề nhỏ như vậy mà cũng không trả lời thật, quả
là khiến người khác ghét.
Từ trong ra ngoài, Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng bước từng bước
tắt mở, cuối cùng vẫn để lại chiếc đèn tường.
Ánh đèn vàng bị nhốt trong thủy tinh bóng trắng mờ mờ
hơi mơ hồ lại như vô cùg ấm áp, quầng sáng từ góc sàn nhà nhẹ nhàng lan rộng ra
xung quanh, thậm chí có thể nhìn thấy một quầng sáng nhạt trên mặt đất.
Sau đó đi đến bên giường, không kìm được chau mày,
chẳng lẽ buồn ngủ như vậy sao? Dường như đến cả nằm một cách ngay ngắn rồi hãy
ngủ cũng không kịp nữa.
Diệp Hạo Ninh dựa 2 cái gối đang chồng lên nhau, cánh
tay vẫn đặt trên trán, một chiếc chân tùy tiện gác bên ngoài giường. Hơn nữa
quần áo cũng chưa thay, cả cà vạt cũng được nới lỏng vắt trên cổ. Một chiếc cúc
áo ở cổ được nới ra.
Rõ ràng hình tượng không lịch thiệp như thế lại chẳng
làm cho người ta ảm thấy xấu đi.
Tiểu Dĩnh nhất thời hứng lên, thuận tay cầm điện thoại
lên, bật flash, chụp hình người nằm trên giường một kiểu.
Cco vốn dĩ lo lắng tiếng "tách" sẽ làm anh
thức dậy, nhưng không hề, Diệp Hạo Ninh vẫn tiếp tục ngủ trong tư thế không hề
động đậy. Cô rất hài lòng lưu tấm ảnh vào máy, sau đó khom người xuống đưa tay
kéo đống chăn ở bên cạnh ra.
Nhiệt độ điều hòa để thấp quá làm cho cô thấy lạnh hết
cả da.
Thế là ngay sau đó, cánh tay cô liền bị giữ chặt lại,
Tiểu Dĩnh chỉ kịp sợ hãi kêu lên một tiếng, trọng tâm không vững liền bị ngã ra
giường.
Diệp Hạo Ninh nhanh chóng trở mình, giữ chặt cô dưới
thân thể anh, 2 khuôn mặt chỉ cách nhau gang tấc, đôi măt sâu thẳm nhìn cô, ánh
mắt sáng như những ngôi sao, rõ ràng không hề buồn ngủ.
"....Anh giả vờ ngủ?" cô không kìm được chau
mày lớn tiếng lên án. Thật ra chiếc giường rộng và mềm mại ngã xuống không hề
đau, chỉ là cô sợ hãi quá, tim đập thình thịch, do đó mắng gay gắt :"Anh
thật vô vị"
Diệp Hạo Ninh hơi nhếch môi, giữ chặt hai tay cô trên
giừng :"Chẳng phải bảo là cần tắm rửa và dọn dẹp nhà cửa sao? Cuối cùng
lại chạy đi đâu?"
Mũi của hai người sắp chạm nhau, cô vùng vẫy một cách
tượng trưng, vẫn ngẩng mặt lên :"Em vẫn chưa hỏi anh đấy, rõ ràng đi công
tác, sao tự nhiên lại về? chẳng lẽ đi tên lửa? hay là đi tàu vượt thời
gian?" ngừng lại, lại nghi ngờ hỏi tiếp :"Lúc gọi điện thoại rốt cục
anh ở đâu?"
"Sân bay"
"......Anh dám lừa em!"
"Anh lừa em gì nào?" dường như tâm trạng anh
rất tốt, khóe mắt ẩn một nụ cười nhẹ, ngay đến cả đáy mắt sâu thẳm cũng sáng
lên, sự lóa mắt rực rỡ đó, làm cho cô thất thần.
Anh cười nhẹ nói :"Anh đâu có nói anh ở nơi
khác"
Cô ngẩn người ra một lúc, nỗ lực suy nghĩ, hình như
anh ta thật sự không hề nói.
Dù gì vẫn là lừa cô! không nói rõ ràng, mặc dù cô hiểu
sai, nhưng như thế cũng là một dạng lừa dối.
Cô căm giận động đậy 2 chân, ai ngờ rằng bị anh ta
khống chế dễ dàng, cả cơ thể bị giữ chặt trong lòng anh ấm áp và mạnh mẽ, không
thể động đậy được.
"Mau đứng dậy!" cuối cùng cô đành mở miệng
"Quần áo còn chưa thay, làm bẩn hết ga giường em
rồi"
"Bẩn thì giặt" anh không thèm để ý, lại tiếp
tục cười :"Lúc nẫy sao em chụp trộm anh?"
Chiếc điện thoại tội nghiệp trong lúc cô ngã xuống
giường đã bay ra ngoài, bây giờ đang nằm trơ trọi ở góc giường, cô ngẩng đầu
một cách khó khăn nhìn, may mà vẫn chưa rơi xuống đất.
Cô nói dối, ác ý nói :"Muốn chụp hình anh lúc anh
không còn một chút phong độ và khí chất nào cả, rồi lưu truyền ra ngoài, để anh
trở thành trò hề"
Anh dướn mày, hỏi đúng trọng tâm :"Cái đó có lời
gì cho em?"
"Em cứ thích làm chuyện ích kỷ hại người khác thế
đấy, không được sao?"
"Được" anh dột nhiên cúi đầu thấp cắn vào
môi cô, cười nham hiểm :"Anh lại thích làm những việc vừa ích kỷ lại vừa
lợi dụng người khác"
Tiểu Dĩnh bị đè dưới cơ thể anh rất khó chịu, không
thể thở nổi, đến lúc anh khó khăn lắm mới rời khỏi môi cô, nhang lại bắt đầu
xâm nhập xuống phía dưới.
Gáy và xương quai hàm cô, anh dần đần hôn xuống dưới
đó, do kỹ thuật thành thạo, lại giống như là đang hết sức trêu đùa khiến cho cô
mềm ra râm ran đến không chịu được. Cuối cùng không chịu được đành xin lượng
thứ, hơi thở ngắt quãng nói :"Chụp trộm là vì ........anh đẹp trai"
Anh dường như không chịu buông tha cô, đôi môi ấm áp
chu du trên gáy cô, vừa nhẹ nhàng vừa lười nhác :"Ô? Thật sao?"
"Thật......còn hơn cả trân châu ấy chứ" cô
vô cùng sợ ngứa, dường như cầu khẩn nói :"Đừng đùa nữa, em sai
rồi......"
Cuối cùng anh cười nhẹ nhàng, dường như đã trừng phạt
đủ rồi liền dừng tay lại. Đôi tay vớ