
vô vị quá đấy"
Tiểu Dĩnh đành ngồi dậy đầu tóc bù xù, khuôn mặt tức giận, tiện tay vứt luôn
cái gối của anh đi, nhưng chỉ dành trợn mắt nhìn không khí lạnh tàn nhẫn lưu
chuyển trong phòng khách.
Cô nhảy xuống giường, ngay dép trong nhà cũng không
thèm đi, tức giận bước qua chiếc gối rơi giữa đường, đi thẳng đến trước mặt anh
cướp cái điều khiển
Diệp Hạo Ninh giơ tay lên cao, vừa tránh nanh vuốt của
cô, vừa như chán ghét nói :"Trước khi nói chuyện thì nên đi đánh
răng"
Cô sững sờ một lúc, bất giác ngậm chặt miệng lùi về
phía sau, ai mà biết được khi ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sâu
thẳm, ở chỗ sâu nhất của con người ẩn dấu một nụ cười.
Bây giờ cô mới biết mình bị trêu, cô lại trợn mắt lên
nhìn anh, nhướn mày lạnh nhạt :"Em không đánh răng, sau này anh đừng động
vào em nữa"
Anh cũng nhướn mày lên :"Điều đó không phải chỉ
mình em nói là được". Chưa kịp nói dứt câu, người đã bước lên phía trước,
nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống, Tiểu Dĩnh không nói lời nào nữa lập tức
quay đầu đi vào nhà tắm.
Đóng cửa lại dường như vẫn còn nghe thấy tiếng cười ở
bên ngoài, cô nhìn vào gương nghiến răng mắng vài câu, mới bắt đầu chậm chạp
bóp kem đánh răng ra.
Cuối cùng cũng không hề tình nguyện đi làm bữa sáng,
bởi vì sau khi xúc miệng xong Tiểu Dĩnh cũng thấy đói rồi, đành chạy vào bếp vo
gạo nấu cháo, lại nhìn vào cái tủ lạnh chẳng có đồ ăn gì bực mình, nghĩ xem nên
dùng đồ ăn gì để ăn với cháo thì tốt.
Kết quả là cô bận tâm đến nỗi như một người giúp việc
thực sự, còn Diệp Hạo Ninh lại tiếp tục làm thiếu gia, nhàn rỗi ngồi trên sofa
đọc báo, chỉ thỉnh thoảng mới liếc vào bếp, như khảo sát tiến độ đến đâu rồi
Khi Tiểu Dĩnh lấy 2 quả trứng muối cuối cùng trong tủ
lạnh ra, trong lòng nghĩ, để xem lát nữa anh có ăn nổi không
Ai biết được vừa đặt thức ăn lên bàn, Diệp Hạo Ninh
không nói nửa câu cầm đũa lên ăn, dáng vẻ rất hứng khởi.
Cô quan sát anh một lúc, bắt đầu cảm thấy buồn chán
hỏi :"Ngon không?"
"Cũng được"
Như vậy cô càng không hiểu nổi, điều này không phù hợp
với tính cách hay bắt bẻ thức ăn của anh, do đó lại nói :"Tối hôm qua ăn
cũng là cháo trứng muối, chỉ cách đây có 8 tiếng rưỡi, ăn hai bữa liên tục như
thế, anh không cảm thấy ngán à?". Cô nghĩ rằng anh rất không vừa ý mới
đúng chứ
Cuối cùng Diệp Hạo Ninh cũng ngừng đũa, quay đầu nhìn
cô, cười nhẹ nói :"Dường như hôm nào anh cũng nhìn thấy em mà có thấy ngán
đâu"
Ăn xong cơm sáng, anh kéo cô ra khỏi cửa :"Chủ
nhật nên ra ngoài vận động nhiều vào, chứ không cứ ở lỳ trong nhà càng ngày
càng béo ra"
"Chủ nhật là ngày nghỉ, thì phải ở nhà nghỉ ngơi
chứ". Cô vừa phản bác lại anh, bước chân lại vâng lời tiến lên phía trước,
một hồi sau dường như suy nghĩ điều gì đó, liền cấu mạnh vào bả vai anh
:"Anh đang ám chỉ em béo à?"
Người bên cạnh khẽ huýt sáo :"....... Hơi hơi.
Anh không có ám chỉ em béo........." trông thấy bàn tay buông nhẹ nhũn ra
trở lại, mới lại nói :"Anh chỉ nói rõ thôi!......"
Cô ngẩn người, không khỏi thẹn quá hóa giận, vừa định
hạ tay xuống cấu lần nữa, kết quả là cửa thang máy mở ra, từ ngoài bước vào là
cặp vợ chồng dưới lầu, bởi lẽ từng chào hỏi Tiểu Dĩnh đôi lần, thế nên lúc này
bà vợ rất thân thiện gật đầu với cô, cởi mở hỏi :"Đi dạo phố cùng bạn trai
đấy à?"
Kỳ thực, ở đây không nhiều người biết cô đã có chồng,
chứ không thì lần trước các đồng nghiệp trong công ty cũng đã không trợn tròn
mắt há hốc mồm rồi.
Cô còn chưa kịp trả lời, kết quả là Diệp Hạo Ninh
đnwsg bên cạnh ho nhẹ một tiếng :"Thưa dì, cháu là chồng của Tiểu
Dĩnh". Sau đó nở nụ cười ấm áp lễ phép với đối phương đang có phần kinh
ngạc.
Mãi đến khi ra khỏi thang máy bốn phái không có người,
anh mới siết chặt vòng tay quanh eo cô, nói giọng châm biếm :"Anh giống
hệt tình nhân lén lút dưới lầu của em, em không là minh tinh màn bạc thật uổng
phí, cuộc sống đừi tư che giấu giỏi thật"
"Thế anh muốn em làm thế nào? Chẳng lẽ gặp ai
cũng bảo tôi có chồng rồi nhá!" cô quay lại vẻ mặt dương dương tự đắc nói
:"Với cả, tướng mạo với tuổi tác khí chất trẻ trung nhí nhảnh cũng chẳng
phải lỗi của em"
Diệp Hạo Ninh mỉn cười, mở khóa xe, tự tay mở cửa xe
bên ghế lái xe, rồi nói :"Vào đi"
Cô bất giác hoài nghi :"Làm gì thế?"
"Em chẳng phải nói có bằng lái rồi sao, có mang
theo không?"
"Đem theo thì có đem theo đây". Cô giơ túi
xách lên :"Ngày nào cũng nằm trong túi xách của em"
"Vậy thì lái xe đi"
Tùy tiện giao cho cô một chiếc xe hơi hàng hiệu mới
toanh trị giá vài chục triệu, chủ nhận chiếc xe ắt hẳn phải có tâm lý vững vàng
lắm đây.
Rõ ràng Diệp Hạo Ninh chíng là loại người này.
Anh ngồi ở ghế xe phụ, thậm chí nagy cả dây an toàn
cũng vẫn chưa thắt, dường như hoàn toàn tin tưởng vào cô, chỉ nhìn về phía
trước nói :"Đi thôi"
Tiểu Dĩnh hai tay nắm chặt lấy vô lăng, bất giác xác
nhận lại lần nữa :"Anh thật sự muốn em lái xe ra tiệm rửa xe ư?" mặc
dù chỗ cần đến chỉ cách đây hai đoạn đường, nhưng chí ít cô cũng đã mất 2,3 năm
không đụng đến xe, trong lòng không khỏi nhút nhát
Diệp Hạo Ninh lúc n