
i lấy chiếc điện thoại ở bên giường, đưa
đến trước mắt co:"Đã đẹp trai như vậy thì đưa ảnh đây anh xem nào"
Nói mà không biết ngượng, mặt dày còn hơn cả tường
thành! Nhưng cô không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn đưa bức ảnh ra.
Thực ra do ánh đèn trong phòng mặc dù đã bật flash
nhưng bức ảnh vẫn hơi u ám và mơ hồ, góc bên dường như lan ra một màu vàng tối.
Nhưng góc độ rất đẹp, từ cao nhìn xuống khiến cả cơ thể anh đều được thu nạp
vào trong
Điều cô nói là thật. Anh thật sự rất đẹp trai, cho dù
là nằm như vậy, dường như vẫn có khí chất lười nhác phóng khoáng. Làm cho cô
bất chợt nghĩ đến trang bản phụ của một tạp chí mà cô xem mấy hôm trước, một
anh chàng người mẫu nước ngoài gày khôi ngô tuấn tú nằm nghiêng người trên
chiếc ghế salon phong cách Mỹ. Trùng hợp là, tư thế nằm lại dường như giống hệt
Diệp Hạo Ninh lúc này, chỉ có điều đôi mắt khép hờ của anh chàng người mẫu liếc
nhìn vào ống kính, ánh mắt mê hoặc lòng người.
Cả bức ảnh đen trắng rõ ràng, có một vẻ đẹp mạnh mẽ
đơn giản, kết cấu rất hài hòa, thợ chụp ảnh này quả thật là cao nhân, trong
chốc lát đã nắm giữ được ánh mắt của người xem
Lúc đó Hứa Nhất Tâm bị anh chàng làm cho mờ mắt, nước
bọt sắp rớt xuống.
Cho nên cô đột nhiên muốn chụp Diệp Hạo Ninh lúc ngủ,
nghĩ đến hôm nào đó cho Hứa Nhất Tâm xem, ai bảo cô ấy là fan trung thành của
anh chứ
Diệp Hạo Ninh nhìn màn hình lúc đó cũng không nói gì,
cô sợ anh sẽ xóa mất bức ảnh vội vàng cướp lại điện thoại, ai biết được vừa cầm
vào điện thoại thì chuông liền vang lên
Vẫn là bài hát tràn đầy niềm vi trẻ thơ :"2 con
hổ", Diệp Hạo Ninh cười rồi tự ý đi vào phòng khách, còn cô vẫn ngồi trên
giường đờ đẫn một lúc, sau đó mới nghe điện thoại.
Tiếng nói của Trần Diệu cất lên :"Về đến nhà
chưa?"
Cô nói "rồi", bây giờ mới nhớ ra lúc đó
trước khi lên xe hình như có dặn dò, nhưng cô về đến nhà lại quên không báo cho
anh.
Anh ta dường như nhẹ nhõm hẳn, cười nói :"Vậy thì
tốt" ngừng lại rồi hỏi :"Đã ngủ chưa?"
Trước đây cũng luôn như thế, anh nhắn tin cho cô hỏi
đã ngủ chưa?, hoặc là đã dậy chưa? Mặc dù không nghe thấy giọng nói nhưng vẫn
biết được ngữ điệu và ngữ khí như thế nào, cũng giống như bây giờ, dịu dàng như
nước, còn cô thì vẫn cứ ở trên giường nằm trốn trong chăn mượn ánh đèn trắng
heo hắt, trả lời tin nhắn từng chữ từng chữ.
Có tối thật sự buồn ngủ rồi, nhưng không nỡ nói tạm
biệt, cho dù ngày nào cũng gặp nhau nhưng cô vẫn không đành lòng nói chúc ngủ
ngon, cho đến khi anh chủ động nói, cô bé ngốc, ngủ thôi, tắt máy nhé. Cô mới
cười rồi tắt máy, ngủ một đêm ngon lành.
Nhưng bây giờ, cô ngủ hay chưa thì có quan hệ gì với
anh chứ?
Do đó nói nhạt :"Chưa". Thực ra trong lòng
vẫn đè nén nỗi đau, nhưng đã trở nên rất nhỏ rồi, dường như chỉ là khi hít thở
có thể bỏ qua nó, quên mất nó.
Trần Diệu không nói gì, nhưng cũng không cúp máy ngay,
căn phòng yên tĩnh quá, Tiểu Dĩnh cúi đầu nhìn chiếc ga giường lộn xộn, dường
như nghe thấy tiếng thở của anh, hoặc chỉ là hơi thở của cô, bởi vì ngay bên
tai cô, rõ ràng như thế.
Một tiếng động đột ngột vọn ra từ bếp, cô mới dời mắt
mình, nói :"Nếu không có việc gì, em cúp máy đây"
Kết quả đây là lần đầu tiên cô cúp máy trước Trần
Diệu, đi ra ngoài liền thấy Diệp Hạo Ninh đang loay hoay trong bếp, đôi tay
không ngừng lật tìm các ngăn tủ
Cô hỏi :"Anh tìm gì thế?"
Anh lại một ngăn tủ trên tường, nhìn nhìn, sau đó mới
quay mặt lại nói :"anh đói rồi"
"Đồ ăn để ở trong tủ lạnh, anh mở máy cái đó ra
làm gì?" mặc dù giọng nói của nah lúc đó rất vô tội, vừa hiếm khi thấy lại
rất hay, nhưng cô vẫn cảm thấy không có gì để nói"
Khuôn mặt anh buồn bực :"Trong tủ lạnh toàn đồ ăn
thừa"
Ô, đúng rồi, anh từ trước đến nay không ăn cơm thừa
bao giờ. Mặc dù sớm biết thế, nhưng lúc này Tiểu Dĩnh vẫn than vãn :"Tại
sao anh lại có nhiều tạt xấu thế chứ? Đâu phải là thuốc độc!" Bởi vì trong
tủ lạnh thật sự không có đồ tươi, lúc tối ăn cơm có thừa một ít, cô dùng giấy
bọc gói lại định ngày mai một mình ăn tạm cũng được.
Bây giờ đối mặt với sự bắt bẻ của Hạo Ninh đại thiếu
gia, cô chẳng còn cách nào khác, cuối cùng Diệp Hạo Ninh nói :"Đi ra ngoài
ăn cơm với anh"
Đã nuộn như vậy rồi, đi đâu ăn chứ? Hơn nữa cô thấy
mệt, thật sự không ứng phó được với sự cao hứng của anh, cuối cùng đành hỏi
:"Rốt cuộc anh muốn ăn gì? Mì tôm được không?" thật ra biết anh không
ăn, cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi
Quả nhiên thấy anh lập tức cau mày, liếc mắt nhìn cô
nói :"Đó là thức ăn cho người sao?"
"Ô'
cô mở miệng nói :"Những loại người như anh thật khó hầu hạ quá" cô cố
tình nhấn mạnh trọng âm, dường như hơi nghiến răng nghiến lợi, anh ta lại không
thèm chắp vặt cô, chỉ dương mày cười, dáng vẻ lương thiện vô tội :"Đột
nhiên muốn ăn cháo thịt nạc với trứng muối"
Nếu mà không biết Diệp Hạo Ninh từ trước đến nay chưa
bao giờ vào bếp thì Tiểu Dĩnh cũng chẳng nửa đêm còn vo gạo nhóm lửa, bận đến
nỗi như một phụ nữ gia đình thật sự.
Thực chất bây giờ việc cô muốn làm là tiếp tục đắp mặt
nạ lên mặt, việc mà cô chưa kịp làm lúc
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập