
h
là lịch sử ghi lại “tôi chính là kẻ ngốc”, có thể trở thành lịch
sử thì cũng có lí do tất yếu của nó, em thực sự không để ý đâu.”
Trử
Tụng đang nằm trên giường liền bật dậy, nhìn Kiều Ưu Ưu hét lên: “Mẹ
kiếp anh có một giai đoạn lịch sử ngốc hơn cả kẻ ngốc.”
Nói
xong anh đóng mạnh cửa đi ra, Kiều Ưu Ưu đờ đẫn nhìn cánh cửa phòng
ngủ khép chặt, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng trở lại.
Mười
phút sau, Kiều Ưu Ưu bắt đầu nghĩ tới từng chữ từng chữ, rốt cuộc
có phải là mình đã nói sai gì không, sao vừa mới nói được một chút
đã ảo não thế rồi? Người đàn ông này sao càng ngày càng nhỏ mọn?
Tuy
vậy, nói đi thì cũng phải nói lại, bao nhiêu năm nay quả thực chưa bao
giờ nghe nói Trử Tụng thích bất cứ một cô gái nào. Mà từ trước
tới nay nếu có đứa con gái nào tới gần, đưa thư tình cho Trử Tụng
hoặc là ai nhìn thấy thì anh liền đỏ mặt tía tai. Lẽ nào anh lại
thích đàn ông? Tả Khiên?
Kiều
Ưu Ưu không nhịn được tự vả vào mặt mình một cái, chỉ biết nghĩ vớ
vẩn, sắp trở thành tác giả viết tiểu thuyết đến nơi rồi.
Kiều
Ưu Ưu quay đi quay lại trên giường gần một tiếng mà Trử Tụng vẫn chưa
quay vào. Kiều Ưu Ưu nghĩ tới khả năng cuối cùng, thực ra tên đó từ
lúc đầu đã thích cô rồi, thấy cô theo đuổi người thanh niên đánh đàn
violon gần nhà, thấy cô chết mê chết mệt Tống Tử Đồng, thấy cô bị
đá, sau đó kết hôn với cô.
Thế
nhưng, tại sao thích cô lại trở thành “giai đoạn lịch sử ngốc hơn cả
kẻ ngốc?”
Kiều
Ưu Ưu mặc áo khoác, nhẹ nhàng mở cửa ra, mùi thuốc lá sặc vào mũi
khiến Ưu Ưu không nhịn được nhắm mắt lại. Ánh sáng lạnh lẽo từ màn
hình vô tuyến chiếu vào mặt Trử Tụng, chiếu lên màu xanh nhìn như
Ngưu Ma Vương. Cái người này nhảy ra khỏi giường mà không mặc áo, lúc
này còn để trần nửa người trên, Kiều Ưu Ưu chậm chạp tiến lại cẩn
thận hỏi: “Anh vẫn còn giận à?”
Trử
Tụng không nhìn cô mà vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, lạnh
nhạt nói: “Đang xem phim.”
Kiều
Ưu Ưu bây giờ mới phát hiện ra, ti vi đang để chế độ ngắt tiếng, một
bộ phim Hong Kong đã từng nổi tiếng thời thập niên 90. Kiều Ưu Ưu ngồi
khoanh chân xuống cạnh anh, cởi áo khoác ra đắp lên người cả hai bọn họ,
“em xem cùng anh nhé.”
Trử
Tụng không từ chối, Kiều Ưu Ưu nhìn hai người con gái đẹp nhất ở
thời đó. Mạc Ngôn, Kim Tương Ngọc như hai đóa hoa rực rỡ “Thế gian
không kể tình con gái, con gái tiếc rằng tình thêm sâu.”
Khi
Mạc Ngôn đỡ nhát kiếm đang hướng tới Hoài An, cuối cùng Mạc Ngôn bị
cát vàng chôn vùi nơi sa mạc, cô lại một lần nữa lau nước mắt lên vai
Trử Tụng.
Kiều
Ưu Ưu nhìn Trử Tụng và nói: “Anh không giận nữa chứ?”
“Đi
ngủ thôi!”
“Vẫn
giận à? Em đã xem cùng với anh gần một tiếng bộ phim không tiếng này
rồi mà anh vẫn không cảm động sao?”
“Vì
sao phải cảm động? Có phải em diễn đâu? Hơn nữa, người cảm động là
em!” Trử Tụng sờ lên vai mình, vẫn còn cảm giác ướt ở đó.
Kiều
Ưu Ưu dụi mắt: “Thế anh nói xem phải làm thế nào?”
Trử
Tụng tắt ti vi, đứng lên nói: “Hát một bài cho anh nghe đi. Anh muốn
nghe bài “Cô bé lọ lem.”
“Hát đi!” Trử Tụng nằm xuống giường rồi tìm
một vị trí dễ chịu nhất, mắt hơi híp lại, vừa có thể nhìn thấy
dáng vẻ của cô vừa có thể nghe thấy giọng hát.
“Em
không nhớ lời bài hát.”
Trử
Tụng với chiếc ipad ở đầu giường rồi tìm lời bài hát cho cô, đưa lên
trước mặt cô, “đừng nói với anh là em không nhớ giai điệu.”
Kiều
Ưu Ưu cầm chiếc ipad nhìn lời bài hát, hoàn toàn không hiểu vì sao
lại phải hát bài “Cô bé lọ lem”.
“Đây
chẳng phải là nam hát sao? Bài này nên để anh hát cho em nghe mới
phải! Vì sao lại bắt em hát?”
“Thế
cuối cùng là em có hát hay không?” Trử Tụng nheo mày.
“Hát
cũng được thôi, nhưng em hát xong thì anh cũng phải hát tặng em một
bài, nếu không thì em thiệt quá! Một đổi một, công bằng hợp lí, ai
cũng bằng ai.”
Dù
Trử Tụng có đồng ý hát hay không thì Kiều Ưu Ưu vẫn nói như vậy
trước, nếu anh không thuận theo ý cô thì cô sẽ có rất nhiều cách
khiến anh tức giận và khó chịu.
“Làm
gì thế, không mau hát đi?”
Ngón
tay Kiều Ưu Ưu không ngừng lướt trên màn hình, không thèm trả lời anh.
Một lúc lâu sau, khóe miệng cô chợt cười: “Bài này đi. Chút nữa anh
hát bài này cho em nghe.”
Kiều
Ưu Ưu không để cho Trử Tụng có cơ hội mở miệng, cô tìm một đoạn nhạc
đi kèm, hắng giọng, nghe theo điệu nhạc để tìm cảm xúc. Năm đó bài
hát này vô cùng nổi tiếng, giọng hát của Trịnh Quân r