cách như thế nào
thì cô vẫn chưa thể nắm được, dáng vẻ của ông ấy rất khó suy đoán.
Tuy vậy, lần này sư đoàn trưởng không gây áp lực như lần trước. Trong
lòng cô vẫn cứ nhớ mãi cái từ “xử phạt” cả buổi tối cô đều suy
nghĩ xem nên mở miệng thế nào cho thích hợp.
Chính
trị viên rót thêm trà cho Kiều Ưu Ưu cười hỏi: “Ưu Ưu à, hôm nay lúc cô
đang phát chương trình, tôi và ông Ngụy đều thắc mắc hai người quen
nhau như thế nào vậy? Trử Tụng nhập ngũ từ hồi mười mấy tuổi, cả
năm cả tháng đều ở trong quân đội, lẽ nào hai người quen nhau qua đi
xem mặt?”
Kiều
Ưu Ưu nhìn Trử Tụng, nháy mắt với anh, Trử Tụng hắng giọng nói:
“Việc này là như thế này…”
“Không
hỏi cậu.” Sư đoàn trưởng sầm mặt cắt ngang lời nói của Trử Tụng.
Kiều
Ưu Ưu nuốt nước miếng, vị sư đoàn trưởng này thật là kì lạ.
“Hai
chúng tôi từ nhỏ đã quen biết, học cùng với nhau từ cấp một lên cấp
ba.”
“Ồ,
hóa ra là thanh mai trúc mã à, thảo nào.”
“À!”
Chính trị viên nhìn Trử Tụng: “Trong kì nghỉ của tân binh có phải
cậu lén trốn về thăm Ưu Ưu không?”
Kiều
Ưu Ưu nhíu mày nhìn Trử Tụng, giả bộ cười giống như đang đợi Trử
Tụng thẳng thắn nói ra sự thật. Cô không hề gặp anh trong khoảng thời
gian đó, ai mà biết được rằng khi đó anh trốn về để gặp ai.
“Híc”
Trử Tụng ngồi tránh sang một bên.
Vì
muốn giữ cho Trử Tụng một lối thoát nên Kiều Ưu Ưu làm ra vẻ ngượng
ngùng, xấu hổ gật nhẹ đầu. Chính trị viên cười to lên. Trử Tụng
ngẩn ngơ nhìn điệu bộ của Kiều Ưu Ưu lúc này, từ trước tới nay cô
chưa từng như vậy… rất hiểu lòng người.
“Có
người bạn gái tốt như thế này, sao cậu nỡ đi đóng quân xa đến vậy?”
Kiều
Ưu Ưu thầm nghĩ: “Còn không phải để tránh “nợ” sao? Tả Khiên băng kín
đầu, nghiến răng nghiến lợi nói cả đời này sẽ không đội trời chung
với Trử Tụng, gặp lần nào đánh lần đó, đánh một lần cho tàn phế
luôn thì càng tốt.”
Trử
Tụng tự hào nói: “Tôi yêu đời lính tráng.”
Sư
đoàn trưởng cười, bắt đầu bóc mẽ bí mật của anh, “ngay ngày đầu
tiên làm tân binh đã đánh nhau với lớp trưởng, cằn nhằn chê cơm canh
không hợp khẩu vị nên đòi về nhà, không coi lãnh đạo ra gì, mệnh
lệnh đối với cậu chẳng có nghĩa lí gì cả, không có việc gì thì
chỉ thích đi men theo tường sao? Muốn trốn mà.”
Kiều
Ưu Ưu nghe những lời này chẳng hề cảm thấy kì lạ, đây chính là bản
tính của anh, tập tính lưu manh mà.
“Khi
đó cậu ta chỉ muốn quân đội khai trừ cậu ta, nghĩ đủ cách gây
chuyện.”
Trử
Tụng giơ nắm đấm lên trước miệng ho khan: “Vừa phải thôi nhé!”
Chính
trị viên không thèm quan tâm mà tiếp tục hỏi: “Ưu Ưu, sao cô có thể
chấp nhận loại người như cậu ta?”
“Tôi…”
Kiều Ưu Ưu sắp xếp từng câu từng chữ ở trong đầu.
“Ưu Ưu
nhìn thấy những phẩm chất mà mấy người không nhìn thấy!”
“Phẩm
chất gì?” Sư đoàn trưởng nhướn mày hỏi.
“Bản
tính lương thiện.”
Sau khi
anh nói xong từ này, chính trị viên đã ở trong tình trạng muốn cười
mà không thể cười được, còn sư đoàn trưởng thì cơ mặt co cứng lại.
Trử Tụng lại mang một bộ mặt vô cùng lương thiện, cầm bình trà lên
không ngừng rót thêm trà.
Về
tới nhà, Kiều Ưu Ưu tắm xong rồi lười biếng nằm thẳng cẳng trên
giường. Lúc này cô chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc cho tới
sáng.
Trử
Tụng lại giống như một con sói hoang, đôi mắt ánh lên cái nhìn mờ
ám, nhắm chuẩn con mồi nằm lên giường không gây tiếng động. Ưu Ưu cảm
thấy anh đang tiến lại gần mình, cô lật người ngồi dậy, trán va ngay
vào cằm anh, Kiều Ưu Ưu đau chảy nước mắt, với tay bật đèn ngủ, tay
không ngừng xoa xoa đầu.
“Anh
đến gần em như vậy để làm gì?”
Trử
Tụng sờ cằm: “Ai bảo em ngồi dậy mà không nói một tiếng?”
Trử
Tụng với tay tắt đèn, Kiều Ưu Ưu ngăn anh lại nói: “Đợi đã, có vài
chuyện còn chưa giải thích rõ ràng. Hồi còn là tân binh, anh lén
trốn về để đi đâu?”
Tay
Trử Tụng ngại ngùng rụt lại, anh cởi áo ngoài chui vào nằm trong
chăn, bàn tay không an phận kéo lấy Kiều Ưu Ưu nhưng đã bị cô lạnh
lùng đẩy ra, “em đang hỏi anh đấy!”
“Xấu
hổ lắm, về Bắc Kinh để gặp Tả Khiên.”
“Thế
sao?” Kiều Ưu Ưu gật đầu: “Đúng là quá xấu hổ, thế mà cũng gọi là
anh em nối khố với nhau, ai mà ngờ được anh lại không ngần ngại đánh
anh em của mình như thế. Anh nói thật cho em nghe xem, hai người đánh
nhau có phải là do cô gái nào không?”
Kiều
Ưu Ưu chớp chớp đôi mắt mang đầy những chuyện đồn thổi. “Không sao, em
không giận đâu, ai mà chả có quá khứ, đúng không, chuyện đã qua chín
