Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323440

Bình chọn: 10.00/10/344 lượt.

i trên

bàn ăn ai cũng ngưỡng mộ, trong đó có cả Tống Tử Đồng. Bữa ăn này anh cảm thấy

không một chút ngon miệng.

Vì mọi

người vội trở lại cơ quan nên vừa ăn xong bữa trưa họ liền đi luôn không dám ở

lại lâu. Trử Tụng thay Kiều Ưu Ưu tiễn họ tới bãi đỗ xe, hoàn thành xuất sắc

vai người chồng tốt.

“Ôi

lãnh đạo, sao xe anh lại bị xước vậy?”

Không

biết ai vừa kêu lên một tiếng, khiến Trử Tụng quay lại nhìn, Tống Tử Đồng nhìn

đuôi xe bị xước nói: “Hai hôm trước không cẩn thận bị quệt nhẹ.”

“Vậy

phải bắt họ đền tiền chứ!”

Tống Tử

Đồng cười, “đi thôi”, rồi quay lại nói với Trử Tụng, “vốn bọn tôi chỉ định tới

thăm Ưu Ưu nhưng lại làm phiền bắt anh và cô ấy phải đón tiếp, thật xin lỗi.”

“Không

có gì, sau này còn cần nhờ anh chăm sóc cho Ưu Ưu nhà tôi.”

“Nhất

định rồi.”

Chiếc

xe của Tống Tử Đồng lướt qua mặt Trử Tụng, anh nhìn thấy vết xước mờ kia, tới

khi xe rẽ sang hướng khác anh mới quay người đi vào thang máy.

“Xe

đen.” Hôm đó Kiều Ưu Ưu cũng nói vậy. Nhưng cô lại không nói chủ nhân của chiếc

xe đó chính là Tống Tử Đồng.

“Họ về

rồi?”

“Ừ!”

Trử Tụng thay dép, đi vào nhà vệ sinh.

Kiều Ưu

Ưu nhìn bóng anh, trên đó toát lên một khí chất “lạnh lùng vô tình.” Đây đâu

phải là người chồng tốt khi nãy? Kiều Ưu Ưu bĩu môi, anh diễn thật không tồi,

đến cô cũng bị cảm động.

Cô nhặt

một viên sôcôla có hình dạng kì quái bỏ vào mồm, nằm trên ghế mềm nhìn chằm

chằm lên trần nhà. Viên sôcôla dần tan trong miệng, vị ngọt của nó chảy xuống

cổ họng, nhưng cô lại không thấy được cảm giác thích thú như mọi lần. Trử Tụng

vì sao lại không thích ăn sôcôla? Anh ấy sao vậy? Nhìn thấy các cô gái đẹp nên

thế sao? Sao lại thay đổi nhanh thế?

“Hức!”

Kiều Ưu Ưu ngồi thẳng lên: “Cũng khó tính gớm.”

Cô chạy

nhanh vào đứng trước cửa nhà tắm, gõ cửa “cạch cạch” nhưng không thấy ai trả

lời. Rõ ràng anh đang ở trong đó, chỉ có điều anh không muốn để ý tới cô đấy

thôi.

“Trử

Tụng anh mở cửa ra! Em có chuyện cần hỏi anh. Mở cửa!” Kiều Ưu Ưu cuống lên,

tiếng đập cửa ngày càng lớn nhưng vẫn không có ai trả lời, “anh mà không mở là

em vào đấy!”

“Cạch!”

Cửa nhà

vệ sinh mở ra, Trử Tụng đứng ngay trước mắt cô, sau đó cô cảm thấy có mùi thuốc

lá xộc thẳng vào mũi. Kiều Ưu Ưu nhăn mặt theo phản xa, bịt chặt mũi, tay kia

phẩy phẩy cho bay mùi thuốc lá trong không khí, “này, anh nói xem, chiến công

hạng nhất là như thế nào?”

Trử

Tụng từ lúc vào nhà đã mang bộ mặt đưa đám, đến lúc này cũng vẫn chưa có chút

thay đổi nào.

“Em

cũng quan tâm à?”

“Vì sao

lại lập được chiến công hạng nhất? Trử Tụng anh đã làm gì vậy?” Kiều Ưu Ưu

không phải kẻ ngốc, cô biết Huân chương Quân sự hạng nhất không phải ai cũng có

thể có được. Nhẹ thì cũng phải là trọng thương, nhưng cái người ở trước mắt cô

lúc này đây lại khỏe mạnh như vậy, đến kĩ thuật trong phòng ngủ cũng đã tăng

lên, huống chi nói tới trọng thương? Từ trước tới nay đều là anh làm người khác

bị thương chứ đã từng bị thương bao giờ đâu?

“Quan

tâm tới anh à?” Trử Tụng nhướn mày.

“Anh

đừng cứ hỏi mà không trả lời em, bây giờ em đang nghiêm túc hỏi anh đấy. Mẹ có

biết không? Hay là ba bố con anh hùa lại giấu cả nhà? Nếu đã cố giấu thì tại

sao hôm nay còn bắt em tới xem nhận huân chương? Không sợ em đi mách mẹ, sau đó

bắt anh chuyển nghề, nhốt anh ở trong nhà nuôi cá sao?”

Ánh

sáng có chút tối tắm, Kiều Ưu Ưu cứ thế nói mà không hề để ý tới ánh mắt thất

vọng của Trử Tụng khi anh cúi đầu xuống. Trử Tụng đi ngang qua vai cô, “tùy em,

anh mệt rồi, ngủ một lúc đây.”

Kiều Ưu

Ưu bị đẩy sang một bên nên tâm trạng rất phức tạp.

Một

cánh cửa ngăn cách hai con người. Hai không gian. Trử Tụng nằm trên giường, vốn

dĩ anh rất mệt nhưng lại không thể bình tĩnh được. Kiều Ưu Ưu ngồi trên ghế

sofa xem phim, rõ ràng là phim hài, nhưng sao cô chẳng thể cười nổi. Đầu óc cô

như đang bay, bay mãi tới những nơi khác nhau, cả đầu là một đống hỗn loạn.

Cô bị

sao thế này? Kiều Ưu Ưu ép mình bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cẩn thận xem rốt

cuộc mình bị làm sao. Trái tim cô rối bời vì Trử Tụng lập công hạng nhất, nhưng

tới hôm nay cô mới biết. Còn về câu chuyện làm thế nào lập được chiến công thì

anh lại không nói, cô có phải là đã không làm tròn trách nhiệm của người vợ,

hay là chồng cô đã quá xem nhẹ vai trò người vợ của cô? Việc lớn như vậy mà tới

khi công bố với tất cả mọi người thì cô mới biết, đây là hậu quả của cuộc hôn

nhân vô tình này mang lại sao?

Cô có

quyền được biết lí do của tất cả những chuyện này, nhưng anh lại không muốn kể

cho cô nghe. Vậy tại sao anh lại thay đổi tính khí nhanh như vậy? Lúc này người

nên tức giận không phải là cô sao?

Kiều Ưu

Ưu cắn móng tay, càng nghĩ càng thấy bất an, hay là tại Tống Tử Đồng đã nói gì

với anh ấy? Cô móc điện thoại ở dưới khe ghế lên gọi cho Sở Hân Duyệt.

“Mới

đấy mà đã nhớ tôi rồi sao? Tôi chỉ vừa mới về thôi mà.” Kiều Ưu Ưu chẳng có tâm

trạng để đùa với Sở Hân Duyệt, “lúc nãy khi mọi người về, có gì khác thường

không?”

“Cái gì

khác thường cơ?” Lời nói của Kiều Ưu Ưu khiến cô chẳng hiểu gì.

Kiều Ưu


XtGem Forum catalog